NÀNG IDO - Trang 297

Trobo có vẻ buồn hơn:
— Không, tôi vẽ cô ấy theo trí nhớ đấy.

Iđo không nhịn được câu hỏi cứ tuôn ra:
— Cô ấy phải chăng là người thân thiết của ngài?
Đôi mắt Trobo như ươn ướt nước:

— Thân thiết thôi ư?
Lẽ ra chàng định nói: “đó là em gái tôi!”
Nhưng chàng lại không nói.

Bởi vì, lúc mới cưới, đi trên tầu đến làng, chàng còn không nói kia mà.

Vả lại, nếu nói chuyện gia đình, thì lại lộ ra nguyên nhân cưới vợ của
chàng, nhắc đến em gái có nghĩa là động đến nỗi đau, vì em mà chàng đã...

Vì thế chàng im bặt.
Iđo đợi một chút, sau đó lại quay trở về câu hỏi trên:

— Vậy là ngài có thể vẻ theo trí nhớ ư?
Trobo nhún vai:
— Điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Tôi đã nhìn thấy người nào

đó thật kĩ thì dù là tôi thích họ, hoặc không thích, tôi đều có thể vẽ lại được.
Còn ai mà tôi đã nhìn thấy nhiều lần thì tôi nhớ đến lúc chết. Nếu tôi chỉ
nhìn thấy một lần thôi, thì tôi nhớ một thời gian. Chẳng có gì ngạc nhiên
cả. Từ nhỏ tôi đã có thể vẽ như vậy được rồi, tiểu thư không tin tôi ư?

— Tôi tin thưa ngài.
— Tiểu thư không tin, tôi giải thích thêm nhé. Với những người không

phải là họa sỹ thì họ nói chuyện với ai cũng vậy thôi, họ chỉ chú ý xem
người ta nói gì và mặc dù nhìn nhau lâu họ cũng chẳng để ý đến đường nét,
mầu sắc cử động của người kia. Họ chỉ để ý đến lời nói thôi. Đôi mắt còn
bận phân tích xem đó là câu chuyện thật hay giả. Còn đối với các họa sỹ thì
ngay lập tức họ phải chú ý đến mầu sắc, đường nét, trong ánh sáng khác
nhau. Dưới ánh sáng mặt trời khác, dưới ánh điện khác. Các họa sỹ theo
thói quen sẽ chú ý đến bóng đổ, đến độ đậm nhạt trên nét mặt, trên sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.