NÀNG IDO - Trang 307

Chương 13

Ngày hôm sau, từ sáng sớm, Trobo đã bắt tay vào sửa đổi bức tranh.
Chàng thay đổi nữ thần nghệ thuật bằng cách cho một đôi cánh trắng vào

đôi vai, biến hình ảnh đó thành thiên thần, những người nông dân chạy tới
không phải là những người Hy lạp cổ nữa mà là những con người hiện đại
ở vùng Isar nước Đức, chàng vẽ tỉ lệ người trong tranh lớn bằng nửa người
thật.

Iđo cũng thường vào xem. Một lần, nàng đứng sau lưng Trobo, nhìn đôi

tay Trobo nhanh nhẹn vẽ phác các đường nét bằng than bồ đề, rồi chàng tẩy
xóa đi những nét chưa đạt. Sau đó chàng vẽ lại, và các đường nét ngày một
vững hơn, chắc chắn hơn. Sau đó chàng cầm lấy bảng pha màu, bút vẽ và
phết lên tranh màu đỏ.

Đến trưa, bức tranh gần như đã đầy đủ bối cảnh. Họ ngồi trên bàn ăn và

nói chuyện về tranh, tất nhiên, bây giờ họ gọi đó là bức tranh của chúng
mình.

— Tôi đã đi vẽ cảnh ở trong sân cối xay đấy, - Trobo nói giọng hồi hộp, -

Và tất nhiên những người nông dân ở đó sẽ là những người đến xem thiên
thần. Sau lưng họ là một cái chuồng trong đó có một con ngựa gày, con
ngựa này lơ đãng không biết việc gì xảy ra.

— Tốt hơn cả là ngài nên vẽ con lừa.

— Ôi đúng quá, Iđo! Xin lỗi tiểu thư. Tôi phải vẽ con lừa, như nàng đã

nghĩ ra. Con lừa vốn không có suy nghĩ, chẳng biết kêu ca. Nó sẽ tượng
trưng cho sự ngu dốt. Cũng như đám người đứng vây quanh thiên thần vậy,
bởi vì nét mặt họ, quần áo họ đều là người của trái đất. Tôi cũng không cần
phải đi vẽ họ, bởi vì tôi sẽ thay vào đó những mẫu người hay hơn.

Iđo nghĩ ngợi rồi nói vẻ chín chắn:
— Tốt nhất là ngài nên vẽ những người nông dân đó là người Hung, và

trong sân cối xay gió của một vùng Hungary.

Trobo kinh ngạc nhìn nàng, tay vuốt tóc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.