NÀNG IDO - Trang 308

— Tiểu thư nói đúng! Tôi xin đặc biệt cám ơn tiểu thư.
— Bởi vì ngài là một họa sỹ Hung chứ không phải là một họa sỹ người

Đức.

— Cám ơn Iđo, Iđo tốt bụng thân mến! Xin tiểu thư đừng có giận tôi, bởi

vì tôi không cảm thấy em là “người xa lạ” trong nhà.

Iđo nhìn xuống, nhưng nàng không phản đối câu nói thân mật đó của

Trobo.

— Đúng vậy. Trong bức tranh nhà mộ và bức tranh cuộc đình công của

họa sỹ Munkasi sẽ có giá trị biết bao nhiêu nếu họa sỹ vẽ những người
công nhân là những người Hung, người họa sỹ không được phép tách rời
khỏi Tổ quốc mình. - Trobo trầm ngâm nói.

— Thế thì chúng ta cần phải trở về tổ quốc ư? - Iđo bồn chồn hỏi?
— Nếu chỉ vì để vẽ tranh thôi thì không cần, tiểu thư có cần về không?
— Không, tôi không có việc gì cả.

— Thế thì chẳng cần về, bởi vì đối với tôi, tôi rất dễ dàng vẽ trang phục

dân tộc Hung lên các cơ thể. Bao giờ các họa sỹ cũng có mẫu trang phục
của dân tộc mình. Ở đây, các khoản chi phí để sống sẽ rẻ hơn, chúng ta có
thể dễ dàng hoạt động nghệ thuật hơn. Đến mùa thu, chúng ta sẽ chọn tranh
và gửi về triển lãm vào mùa xuân trong nước. Từ giờ tới đó, tôi còn phải vẽ
nữa. Bây giờ, điều cần thiết nhất là phải vẽ cho được cô gái đang hấp hối.
Tôi đi vào bệnh viện đây.

Ngày hôm đó, là một ngày vội vã hiếm có, chàng ăn nhanh như ăn ở

ngoài ga vậy, rồi ngay sau bữa ăn, chàng cầm mũ đi. Đến hành lang chàng
quay lại dặn Kati:

— Chiều tôi không ăn cơm nhà nhé.

Kati ngạc nhiên nhìn ông chủ bởi lẽ phong tục Hung sao quá khác đi,

những việc đó mà ông chủ lại không báo với vợ lại báo với người hầu.

Những ngày sau đó, Iđo lại trở về trạng thái lạnh lùng lãnh đạm như bầu

trời u ám. Trobo cũng không tìm hiểu nguyên nhân. Thỉnh thoảng cũng đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.