NÀNG IDO - Trang 330

Bà chủ nhà cũng bước từ trong bếp ra.
— Có chứ, thưa phu nhân. Tôi sẵn sàng hầu phu nhân. Bà muốn uống gì,

cà phê hay sữa? Hay là ăn các đồ mặn ví dụ như gà trống thiến quay? Muốn
ăn món đó thì phải chờ.

— Ở đây các vị ăn sáng bằng gà quay ư?
— Ồ không. Các ông lớn ở thành phố tối qua đã tới đây đặt thực đơn

đấy. Họ đã trả tiền trước rồi. Họ đặt một bữa ăn sáng khá to cho tám người,
hay là nhiều hơn gì đó, nhưng chắc chắn là tám người. Mời bà vào đây, vào
phòng khách này.

Iđo vào phòng và vui sướng soi mình vào cửa kính nhà bếp, nàng có thể

soi thay gương được; nàng nhìn qua trang phục: Chiếc áo choàng ngoài
màu nâu không cài cúc càng tôn thêm màu trắng tinh khiết của hàng cúc
nạm xà cừ. Nàng nghĩ thầm, lẽ ra mình nên thay chiếc áo sơmi mầu trắng
bằng cái áo màu xanh có kẻ sọc. Nhưng trong lúc vội vàng, nàng đã mặc
cái gì nàng vớ được.

— Bà hãy cho tôi một cốc sữa, - Nàng yêu cầu, - Nhưng mà tôi không

uống ở đây đâu, tôi muốn uống trong vườn kia nếu như có chỗ nào thích
hợp.

— Có đấy, dưới gốc cây hồ đào có bàn ghế. Hanzi, - Bà gọi vào phòng

trong, - con hãy dẫn quý bà đây ra ngồi dưới gốc cây hồ đào. Con nhớ
mang theo giẻ lau để lau bàn ghế đi nhé. Thưa phu nhân, rồi người giúp
việc sẽ mang sữa cho phu nhân.

Hanzi chính là cậu thiếu niên đã bắn chết con chim câu lần nào, đôi mắt

cậu ta vẫn còn đỏ vì buồn ngủ. Áo còn chưa kịp đeo cổ áo. Cậu ta chào Iđo
và ngạc nhiên:

— Dưới gốc cây hồ đào ư? Quý bà không thể ngồi đó được đâu, quý bà

sợ ong kia mà?

— Ong ư? Không tôi không sợ nữa, Hanzi cứ dẫn tôi ra đấy.
Và nàng đi vội vã ra, bởi nàng đã nghe thấy tiếng vó ngựa tới gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.