NÀNG IDO - Trang 331

Một cỗ xe ngựa dừng lại trước vườn. Bốn người đàn ông ra khỏi xe. Cả

bốn đều mặc đồ lễ phục mầu đen, buộc áo choàng ở ngoài.

Họ kéo nhau ra cánh đồng cạnh hàng rào, một cánh đồng buổi sáng sớm

lạnh lẽo: những cơn gió còn đưa mùi phân lợn ra tận ngoài đồng.

Iđo run rẩy ở dưới những bọng ong, sau nàng, Hanzi cũng chui vào góc

đó đứng. Cậu ta lẩm bẩm:

— Hình như họ định làm gì đó ở dưới đồng cỏ, thưa bà.
— Suỵt, yên nào, đừng có nói gì nhé.

Hanzi không hiểu ở dưới cánh đồng người ta định làm gì? Vì sao mà quý

bà thành phố này lại phải chui vào giữa vườn cây rậm rạp này? Cậu ta cũng
đứng lại và tò mò nhìn xuống cánh đồng qua các khe hở của đám lau sậy
trước mặt.

Lại có tiếng một cỗ xe ngựa nữa tiến đến, xe dừng lại, từ trong xe, có

bốn người đàn ông bước ra, cũng mặc lễ phục đen và vội vã đi ra phía cánh
đồng. Họ cũng khoác áo choàng buộc dây cổ.

Iđo và Hanzi chăm chú nhìn qua các cây sậy đã khô và họ nhìn rất rõ

cảnh bên ngoài.

Tất cả tám người đàn ông đó đều im lặng nghiêm trang chuẩn bị làm việc

đó, nom họ lạnh lùng như người máy. Iđo cảm thấy mình run rẩy. Nàng
muốn chạy ra cầm cái biển cấm có chữ Đức Verboten và hô to lên:

— Cấm làm thế!
Cánh đàn ông soạn lại hai khẩu súng, hai ông bác sỹ xách hộp đồ nghề

trong tay. Cả hai ông đều đeo kính trắng, da ngăm ngăm và hộp đồ nghề
của họ to dài hơn bình thường.

Hai người phụ việc nhồi thuốc vào hai khẩu súng.
Trobo cởi áo choàng ra và vắt lên cái biển cấm, Mikey thì ném áo xuống

bãi cỏ.

— Chồng của quý bà kia, Hanzi thì thầm nói, - Đúng là chồng của bà rồi.

— Suỵt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.