NÀNG IDO - Trang 347

Iđo không trả lời, ánh mắt của nàng bồn chồn, cố tỏ ra lạnh lùng, nên nói

gì với “anh chàng xa lạ” đây?

Còn “người xa lạ” kia vẫn thản nhiên hút thuốc và phun khói ra. Trên

khuôn mặt chàng ánh lên những tia sáng đặc biệt. Có thể chàng đang vui,
và rất thân ái với nàng.

Iđo nhìn chàng, tự nhiên nàng mất bình tĩnh.
— Tôi không thể đợi tiếp được nữa, từ hôm tiểu thư phát hiện ra bức

tranh đẹp của chúng ta, tiểu thư đã cho phép tôi thỉnh thoảng gọi tiểu thư
bằng tên đúng chưa nào?

— Tôi đã cho phép ngài hơi quá!

— Nhưng mà tiểu thư đã tha lỗi cho tôi! Giờ tiểu thư lại không muốn tha

lỗi cho tôi nữa sao?

Iđo chớp mắt.
— Bây giờ lời yêu cầu tha lỗi của ngài như là... đã giảm giá trị, bởi vì

ngài cứ muốn mắc lại cái lỗi mà ngài đã xin lỗi ấy thì khác nào ở nhà băng
giá trị đồng tiền đã bị giảm đi, người chủ cứ phải tính kế để giữ khách lại.

— Cám ơn tiểu thư đã dùng cách diễn đạt nhẹ nhàng như vậy. Lẽ ra tiểu

thư đã nói thẳng ra là: nếu như nhà băng đã nói dối, thì khách hàng không
tin nữa chứ gì? Nhưng mà tâm hồn tiểu thư như một kho báu. Nàng không
thể từ chối ban cho tôi, kẻ nghèo khó này chút ít ân huệ. Tôi cầu xin tiểu
thư đấy.

— Nhưng “những người xa lạ” không gọi tên riêng của nhau.
— Nhưng bây giờ tôi bắt đầu lại từ một sự khâm phục chính đáng đối

với tiểu thư.

Iđo cúi đầu suy nghĩ và nắm chặt lấy mảnh khăn trải bàn. Nàng nói:
— Tôi không tưởng tượng nổi giữa hai chúng ta lại chỉ gọi nhau bằng tên

riêng.

— Nhưng mà hoàn toàn có thể được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.