NÀNG IDO - Trang 354

— Thưa ngài, em không biết. Em chưa nghĩ đến chuyện như vậy bao

giờ.

— Chúng ta phải nghĩ hết mọi điều. Luật pháp cũng đã quy định quyền

thừa kế của em. Của cải của tôi gồm có các bức tranh và tiền, những khoản
tiền mà em sẽ thấy để trong túi hoặc ngăn kéo tôi. Nhưng tôi cũng còn một
quyển sổ tiết kiệm, đề tên em. Trong đó là khoản tiền hồi môn của em cộng
thêm ba ngàn cuaron nữa. Trước khi cưới, cha em đã trao cho tôi để tôi chi
tiêu mọi khoản khỏi phải quấy rầy cha em nữa. Tôi cũng gửi số tiền đó
trong quyển sổ tiết kiệm, ở nước Đức đã đổi sang tiền mác. Em chưa được
thấy quyển sổ đó, bởi vì theo lẽ thường tình thì người chồng giữ tiền cẩn
thận hơn người vợ. Bây giờ, khi mà người họa sỹ trẻ chết đột ngột như vậy,
tôi muốn nói cho em biết quyển sổ ấy để ở đâu. Tôi giấu nó trong hòm của
tôi. Trên nắp hòm gỗ bọc da, và chiếc đinh thứ năm ở phía trong, em sẽ
thấy hai chiếc đinh đó lõm vào và giữa chúng sẽ mở ra một khoảng trống.
Trong đó có một quyển sổ. Tất nhiên khi đi đường, tôi sẽ lấy quyển sổ đó ra
đặt vào túi mình, để khỏi bị đánh cắp mất nếu phải gửi hành lý.

Iđo nhìn chàng ngơ ngác rồi nói: “Cám ơn ngài”. Nàng đợi Trobo nói

thêm gì nữa, nhưng thấy chàng vẫn ngồi im, nàng hỏi:

— Ngài vừa nói đến hồi môn của em ư?
— Đúng đấy, tất cả của hồi môn của em cộng thêm ba ngàn cuaron đã

được đổi sang tiền mác của Đức.

Iđo chớp mắt liền ba cái như là con cú phải nhìn vào ánh sáng mặt trời.
— Xin ngài cho em hỏi một câu, vì sao ngài lại phải lấy vợ bắt buộc thế

này, nếu như ngài không phải cần tiền đến vậy?

Trobo thở khói ra đằng mũi như là con rồng phun khói trong các chuyện

cổ.

— Em cũng cho phép tôi hỏi một câu: thế vì sao em phải lấy tôi làm

chồng bắt buộc?

Rồi chàng nhìn sâu vào mắt Iđo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.