NÀNG IDO - Trang 388

Một người phụ nữ trẻ đẩy cửa bước vào. Nom cô ta còn như một cô thiếu

nữ, nhưng cô đã có chồng bởi vì cô đã mặc váy dài. Đôi mắt cô ta nhỏ, mầu
nâu như mắt con trai, tóc mầu hạt dẻ. Cô khoác ngoài một chiếc áo khoác
đông mầu đen đơn giản, trên đầu đội một chiếc mũ mầu đen có buộc một
dải lụa xanh lá cây sẫm. Từ trong sắc tay của cô gái ló ra một cuốn sổ. Cô
gái chọn mua một vài chiếc bánh ngọt và gói vào tờ giấy.

Khi cô ta đang nói một hai câu gì đó với cô bán hàng, thì Iđo bỗng nhổm

dậy chăm chú nhìn cô gái.

Cô gái đó cũng tình cờ nhìn về phía nàng và lắp bắp thốt lên: “Iđo!”
Cô chạy đến bên nàng, lắp bắp, mặt ửng đỏ:
— Ôi, em hạnh phúc quá! Em đã khóc biết bao nhiêu, khi em nghe tin

chị đã vì em mà bị đuổi, họ mang chị về nhà, không có gì xấu xẩy đến với
chị chứ?

— Không có gì, Bôrisko ạ. Nào em hãy ngồi xuống đi, em thân mến.

Đây là chồng của chị... Chị cũng thấy rằng em đã lấy chồng rồi...

— Đức Chúa lòng lành! Cảm ơn chị đã gọi em thân thiết như vậy! chị

lúc nào cũng tốt...

Từ tốt cô gái nói dài ra ba âm ốt, đôi mắt ấm áp đầy vẻ biết ơn, thương

yêu.

Iđo mỉm cười.
— Em lấy anh ấy chứ?
— Vâng ạ.

— Cái người “như đám mây bên hồ Balatông” ấy à?
— Đúng đấy chị ạ. Anh Bisi! Chị chắc đã thấy em may mắn thế nào khi

họ đuổi em. Hôm trước họ đuổi chị, thì hôm sau em cũng bị đuổi. Em đã
viết thư cho chị, nhưng em không biết địa chỉ của chị. Em cũng viết thư báo
cho Bisi biết tin. Mẹ em thì cay đắng vì chuyện đó lắm, bà mắng mỏ em hết
lời, cấm em ba ngày không được ăn. Em chỉ bí mật ăn lén su hào sống.
Nhưng rồi Bisi trả lời ngay, anh ấy bảo chỉ còn bốn tháng nữa thôi là anh ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.