NÀNG IDO - Trang 392

Ông Tinhokốp ngơ ngẩn đứng ngắm bức tranh, ông những muốn mang

ngay nó về nhà, nhưng làm sao ông có thể đợi được một tháng nữa. Cuối
cùng, ông đề nghị Trobo hãy mời ban giám khảo tới để xét giá trị bức tranh
rồi ông sẽ trả tiền bồi dưỡng cho các vị trong ban giám khảo ngay.

— Tôi đâu có thể tự động làm được việc đó, ban giám khảo toàn là các

vị có danh tiếng cả mà.

— Thế thì ngài thử nói xem bức tranh này giá bao nhiêu?
— Tôi chỉ có thể nói được giá ít nhất thôi, bởi vì ở nước tôi, người ta

đánh giá rẻ hơn ở nước ngoài.

— Vậy thì ngài hãy nói giá tại Muychen đi.

— Ở đó, ít ra tôi có thể bán tranh với giá ba mươi nghìn mác.
— Như vậy thì nhiều đấy, quá nhiều.
— Nhưng đối với tôi, ngần ấy tiền đâu có thấm tháp gì so với tên tuổi

của tôi nếu được tiếng trong giới họa sỹ. Một khi tranh được triển lãm thì...

— Nhưng tranh mang về nhà tôi cũng là một phòng triển lãm, mà lại là

triển lãm lâu dài mãi mãi. Phòng trưng bày tranh của tôi còn lớn hơn của
ngài Trechukốp đấy. Ngài có thể tự hào điều đó, nếu ngài đến thăm nước
Nga của tôi. Ở đó, ngài cũng đã có tên tuổi trong giới hội họa. Người ta biết
tên ngài cũng như tên các danh họa Vereschogin hoặc Rêpin. Ngài đến
nước Nga chứ? Hãy đi với tôi, tôi sẽ bao ngài một năm. Một năm ngài có
thể vẽ được mấy bức tranh?

— Bao nhiêu ư? Có khi một năm chỉ có thể vẽ được một bức.
Họ bàn bạc và thỏa thuận với nhau. Trobo nghĩ thầm nếu như bức tranh

để lại cho đến ngày triển lãm thì người ta cũng sẽ mặc cả giá giảm đi năm
ngàn mác, vì vậy chàng quyết định bán tranh cho ông Tinhokốp với giá hai
nhăm ngàn mác. Nhưng còn chuyện có đến chơi nước Nga thì để chàng còn
bàn với vợ đã. Rồi chàng sẽ viết thư báo sau. Chàng đưa chìa khóa phòng
cho ông Tinhokốp và dặn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.