NÀNG IDO - Trang 394

— Em cũng không biết, cô ta không nói tên, nhưng là một phụ nữ đẹp,

lịch sự. Có nét mặt rực rỡ như sao băng vậy.

Trobo ngồi xuống chiếc ghế dựa, miệng há ra khi nghe em gái nói:

— Như thế nào? Cô ấy nói gì?
Zôlan nhún vai, tay hoa lên để diễn tả cho hết ý:
— Ba giờ chiều hôm nay, cô ấy gõ cửa nhà em. Cô ấy bước vào chẳng

chào, chẳng cầu Chúa gì. Cô ấy đứng trước em: nhìn thẳng vào mắt em như
em chính là kẻ giết cha không bằng ấy.

“Cô kiếm ai?” - em hỏi.
“Tôi tìm chị” - Cô ta lạnh lùng kiêu hãnh trả lời cứ như trong tay trái cô

ấy không phải đang cầm cái sắc tay mà cầm cái kiếm để đấu ấy.

“Thế cô muốn gì ở tôi?” em lại hỏi.

Cô ấy nhìn em vẻ thẳng thắn, sau vài phút cô hỏi em: “Thế chị có yêu

Trobo không?”

Em ngạc nhiên trố mắt nhìn cô và nói.
“Vì sao tôi lại không yêu anh ấy cơ chứ?”

“Yêu lắm ư? Yêu bằng cả tâm hồn ư? Yêu chân thật không?”.
Em hơi chóng mặt và cảm thấy điều dữ đến với anh, thế là nước mắt em

ứa ra. Em rền rĩ:

“Lạy Chúa tôi, vì sao tôi lại không thể yêu anh ấy.”

“Thế anh ấy cũng yêu chị phải không?”
“Đúng thế còn gì, - Em trả lời và bắt đầu nức nở, - có chuyện gì xảy ra

với anh ấy rồi? cô hãy nói mau. Anh ấy chết rồi à?”.

Nói đến đây em rú lên và hình như em bị ngất đi.

Nhưng cô ấy vẫn bình thản như một cái cây vậy.
“Chị còn chồng không?”
“Không! Trobo chết rồi ư? Hay là còn sống?”

“Anh ấy không chết, chị góa chồng hay là bỏ chồng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.