NÀNG IDO - Trang 396

Em đứng đây một lúc, như một người ngố đần. Sau đó em nhìn xung

quanh và thấy tẩu thuốc của anh. Em mở cửa nhòm vào phòng anh thấy
mũ, gậy, áo choàng của anh... Như vậy đúng đây là nhà anh thật rồi. Em mở
cửa nhìn vào phòng khác, em thấy trong phòng không có người ở, cái
giường chỉ có đệm rơm mà thôi.

Em tìm xem có ai sống ở trong nhà này không? Em thấy trong bếp có

một cô gái ngớ ngẩn, cô ta nói với em giọng như lưỡi rụt ấy.

“Bà chủ đi vắng rồi, bà đầu bếp đi đến tối mới về... Tối về, sẽ ăn tối ở

nhà”.

Em sợ hãi về phòng này và chờ nửa giờ, em chờ mà như chờ án tử hình

của em vậy, chẳng có ai về, không có ai ở nhà? Em thấy có một bức thư đề
tên anh để trên bàn. Thư không phải theo đường bưu điện. Em nghĩ thầm,
hay là anh định sắp xếp về ở chung với em cho đến mùa xuân (lúc này em
không còn nghĩ đến chuyện tang tóc nữa). Vì thế anh mới thuê nhà rộng rãi
thế này. Em bình tĩnh lại được. Nhưng em vẫn lạ, vì sao hôm qua anh lại
chẳng nói gì với em cả. Em cứ chờ, nặng nề trong việc chờ đợi, vì sao anh
về muộn thế? Anh muốn gì? Vì sao anh lại cử cô ấy đến? Vì sao cô ấy cư
xử lạnh nhạt với em như vậy? Sau đó người ta chở đàn pianô đến đây, em
nhìn thấy trong tờ hóa đơn có chữ của anh, thế là em yên lòng. Em đợi ở
đây một lát nữa rồi trở về nhà đón Zôlanko. Sau đó hai mẹ con em ở đây
đến giờ. Anh muốn gì vậy? Vì sao anh cho gọi em bằng một cách kinh
khủng như vậy? Người phụ nữ ấy là ai? Cả cái cô ngớ ngẩn kia nữa, ai đấy?
Họ là gì của anh?

Trobo cứ ngồi ngơ ngác như một người bị bệnh mộng du.

— Vợ anh đấy, - Cuối cùng chàng nói.
— Vợ anh ư? Anh có vợ rồi ư? vì sao anh lại phải giấu em chuyện đó?

Anh cưới vợ từ bao giờ? Vì sao anh phải bí mật?

Trobo đưa tay cầm lấy bức thư, nhưng chàng lại ngồi mặt xanh mét đi.

Zôlan tra hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.