NÀNG IDO - Trang 87

đã biến đâu mất. Ở chỗ chiếc gương đứng lớn nay được thay thế bằng một
chiếc tủ gương. Vải trải giường cũ xưa kia màu xanh lá cây nay cũng được
thay bằng vải màu hồng sẫm. Trong phòng thoang thoảng mùi thơm, mặc
dù không khí lạnh lẽo. Nàng lập tức nhận ra mùi thơm ở đâu ra. Trên chiếc
chậu rửa mặt có tấm kính và ở đó đầy các loại xà phòng kem, sáp. Nàng
không nhớ mẹ nàng thích dùng nhiều loại xà phòng, nước hoa như vậy.

Nàng cảm thấy mình đã về cái tổ của mình. Cái giường bên trong, trước

kia vốn là giường của nàng khi nhỏ. Nàng ngủ ở đây với mẹ.

— Thím hãy mang đồ đạc của cháu vào đây, thím tên là gì nhỉ?
— Tên tôi là Iulcho - Bà giúp việc trả lời như trong giấc mộng.
— Thím hãy đưa chìa khóa tủ cho cháu!

— Chìa khóa tủ ư? Trong đó có quần áo của một cô.
— Cô nào thế ạ?
Đôi mắt của thím Iulcho đảo gấp, như là đứng trước ống kính điện ảnh.

— Cô Erzi ạ - bà ngập ngừng trả lời.
— Cô Erzi là ai?
Thím Iulcho lại chớp mắt lúng túng. Thím đưa những ngón tay dầy, đỏ

lên vuốt cổ.

— Cô ấy là thư ký - cuối cùng bà nói như là mơ ngủ.
Iđo ngầm hiểu một điều, cha nàng cho cô gái đó để quần áo ở trong tủ

này, thì chắc chắn cô ta cũng sẽ ngủ ở đây. Để rồi cha nàng sẽ nói cho cô ta
biết, cô ta có thể ngủ ở phòng nào.

— Thế cô Erzi đâu rồi? - Nàng hỏi và mi mắt cụp xuống.

— Cô ấy cũng đi vài ngày về thăm cha mẹ ở Môhat.
— Vì thế mà trong phòng này lạnh lẽo phải không?
— Thưa tiểu thư, tôi xin đốt lò sưởi ngay đây ạ.

Có tiếng cửa mở, tiếng chân ngoài phòng khách. Rồi một cô gái giúp

việc mặt đỏ phừng phừng chạy vào hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.