NÀNG IDO - Trang 95

vậy... Chẳng lẽ những của này Ela cũng được nhận được từ món đồ của
người vợ quá cố của ông nghệ sỹ già?

Ela vẫn tiếp tục ba hoa, cô ta lại nói rằng cô đang theo học năm thứ hai

trường sân khấu, nhưng chỉ cần nghỉ hai ngày về nhà là lập tức bị tụt hậu
ngay. Nhưng các học sinh trong trường chung sống lủng củng với nhau bởi
vì thực ra họ thuộc nhiều quốc tịch. Trong trường có cả những người Hung,
Nam Tư và Thụy Sỹ... Nói tóm lại đó là một cái tổ đáng buồn đấy.

Cô ta muốn làm cho Iđo vui lên và thích cuộc sống của cô ta. Thỉnh

thoảng, cô ta lại đưa mắt kiểm tra nét mặt Iđo xem vì sao mà Iđo ưu phiền?
Hay là cô ta đã trở thành cái gai trong tim Iđo?

Cô ta lại quay về đề tài sân khấu, cô ta muốn được vào dàn ca nhạc của

thủ đô, nếu như cô nổi tiếng ở Hung rồi, cô sẽ thử đi biểu diễn ở Viên, ở
Berlin, sau đó đến Pari, Luân Đôn, rồi sang Mỹ. Ông Pêter rất thích nghe
Ela hát, lần nào cô sang chơi cũng được mời hát một hai bài cho khách
khứa nghe.

— Tất nhiên, mẹ em luôn đi theo em - cô ta nói mỉm cười.

— Khách khứa gì vậy? - Iđo hỏi.
— Khách của ông Pêter. Tối nào ông chủ cũng tiếp khách ở đây. Thứ bảy

khách đông nhất. Không phải ai cũng dễ thương nhưng thỉnh thoảng cũng
có một vài viên sỹ quan đến... tất nhiên họ mặc thường phục. Họ là những
người vui tính, tinh quái...

Một nụ cười ranh mãnh lướt qua mắt Ela, cô ta lại im lặng vì cô ta cảm

thấy mình đã nói hơi nhiều.

Mắt Iđo mở to.
Lẽ ra nàng rất vui với tin tối tối cha nàng đều có tiếp khách, nhưng khi

nghe câu cuối cùng của Ela, nàng chợt hiểu, đó không phải là người khách
thân của gia đình. Từ “tinh quái” đã khiến nàng khó chịu. Nàng biết không
có các bà trong đám khách này.

Nàng chau mày lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.