NẮNG TRONG VƯỜN - Trang 20

Hậu càng ngày trở nên kỳ dị. Nàng ở bên cạnh tôi, yên lặng và đăm

đăm, có khi hàng giờ không hé răng nói một câu, chỉ một đôi khi khẽ thở
dài. Rồi bỗng đột nhiên, Hậu ôm chầm lấy tôi, áp má vào ngực tôi, cắn lấy
môi tôi đến chảy máu. Những cái hôn của hai chúng tôi pha lẫn đầy nước
mắt và nức nở.

Ngày tôi phải đi đã đến.

Sau bữa cơm trưa, Hậu và tôi cùng đi chơi một lần cuối cùng. Trời đầy

mây u ám, dồn đuổi nhau ở ven đồi. Một cơn gió lạnh lùa trong lá tre kêu
xào xạc. Một ngày buồn rầu, ảm đạm, để cho người ta biệt ly.

Chúng tôi cầm tay nhau đi, yên lặng, không vội vàng. Ngày mai đây,

tôi với Hậu đã cách xa nhau, một nơi nàng ở lại mảnh vườn đầy hoa cỏ, tôi
lẫn lộn vào đám những người tuổi trẻ ở Hà thành.

Chúng tôi trèo lên quả đồi cao nhất trong vùng, ngồi trên phiến đá

nhìn xuống dưới. Cánh đồng kẻ ngang kẻ dọc những ô ruộng khác mầu,
phẳng tới tận rặng núi ở chân trời; dòng sông Cống biêng biếc quanh co
khuất khúc như dải lụa mềm. Tiếng thông reo chơ vơ bên tảng đá làm rung
động. Hậu và tôi một mối buồn man mác.

Bỗng một làn khói trắng toả sau bụi cây ở xa, rồi một chiếc xe hoả đi

ra, trông nhỏ bé như một thứ đồ chơi của con trẻ. Chính là chuyến tầu mà
mai tôi sẽ đi. Còi tầu lanh lảnh kéo dài đưa đến, vang động trên cánh đồng,
khiến tôi nhớ đến một thế giới khác mà tôi vui vẻ sắp được thấy.

Lúc trở xuống, Hậu muốn men bờ sông Cống đi vòng về. Qua những

khu vườn xinh xắn trên sườn đồi, trông thấp thoáng qua lá tre những mái
nhà gọn ghẽ, Hậu nắm chặt tay tôi thì thầm:

- Anh Bình, ước gì chúng ta được sống trong gian nhà kia, không lo

lắng nghĩ ngợi sự gì, chỉ yêu nhau... anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.