NẮNG VỠ - Trang 125

- Chả biết ở Mỹ bận rộn thế nào mà lại thế! À,

nó bảo vợ chồng con Nhài theo quân đội Mỹ đi sang Libya rồi.

- Thế à, chúng nó thì lúc nào cũng chỉ mong cho thiên hạ đánh nhau,

chúng nó càng vớ bở.

- Hay là năm nay ông đi chuyến nữa? Ở với mỗi đứa vài hôm cho

chúng nó đỡ buồn.

- Thôi, tôi lạy bà! Bảo bà, bà không đi. Nước Mỹ tiếng thế cũng chẳng

sung sướng gì, đầu óc suốt ngày cứ căng ra như mặt trống.

- Tôi mà như ông thì tôi theo phứt các con. Tôi ở lại còn vườn tược,

cửa nhà, mồ mả chứ để ông ở nhà sao được.

- Tôi nói thật đấy! Hai năm trời tôi ở bên ấy tụ tập được đầy đủ gia

đình là cả một vấn đề. Giáng sinh này lại hẹn đến Giáng sinh sau. Cho đến
tận lúc tôi về cũng chả gặp được chúng nó. Đứa nào mời là đứa ấy lo, còn
lại chỉ khỏe gọi điện.

Ông chờ bà đi xong. Lượt này bà bị "chẫng" chả ăn được quân nào.

Ông bốc quân lên rồi lại bỏ xuống:

- Từ nhà thằng Cúc đến nhà thằng Hồng bay mất hai tiếng rưỡi. Từ

nhà thằng Hồng đến nhà con Nhài mất một tiếng mười lăm. Ở nước Mỹ
người ta coi trọng công việc, mở mồm ra là: "Chính xác" - "Hiệu quả". Tôi
ở Mỹ hai năm, tiếng thế mà đã đến được nhà hai đứa kia đâu. Bao nhiêu lần
bảo thằng Cúc đưa tôi đi. Nó gọi điện cho hai đứa đến đón. Tôi biết chúng
nó "Hiệu quả" lắm! Cho nên chả đề nghị nữa. Nhưng mà gọi điện ngày nào
cũng được. Sướng lắm!

- Ông có gặng chúng nó về quê chơi không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.