NẮNG VỠ - Trang 128

- Tôi xin bà! Từ trước đến giờ tôi chưa xin bà cái gì. Tôi muốn chơi

một ván thật thà nữa. Ngày trước cái tay Khổng Minh bảy lần tha Mạnh
Hoạch. Ở ta không "quá tam ba bận". Thua ba bận là tôi tâm phục, khẩu
phục, không còn ân hận gì nữa, tôi xin xung phong chết trước!

Bà nhìn ông thật thà tận ruột, có ý xiêu xiêu, bụng nghĩ: "Ông còn thế

này kiểu gì cũng thua".

- Được. Ông cố mà giữ lấy lời. Tôi đàn bà biết phận. Nhường ông đến

hai lần, còn một ván chót mong ông nhường nhịn đừng ăn gian là được.

- Vậy tôi nghe theo ý bà.

Ông lại sôi nổi hẳn. Đàn bà là dễ lừa lắm! Ông cười cười rồi nhìn bà

chia quân. Lúc chia xong bà hỏi:

- Ở Mỹ có bốc mả không?

- Không! Nó đốt.

- Thế thì cháy hết hồn vía còn gì?

- Cho nên nó có thờ ai đâu.

Ông bà lại "oẳn". Ông lại được đi trước, bà tị nhưng lại bảo ăn gian,

ông bảo bị oan. Lần này ông vẫn xuất quân như cũ nhưng rải ngược lại, đổi
cách chơi. Đến lượt bà đi, bà hỏi tiếp chuyện lúc nãy:

- Thế ở Mỹ con cái muốn báo hiếu bố mẹ thì làm

thế nào?

- Người ta báo sống chứ không báo chết!

- Thế nhỡ chết ở Mỹ thì làm thế nào?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.