NẮNG VỠ - Trang 130

gương cho toàn dân Mỹ học tập. Bố chết, đốt. Nhưng anh Trương không có
tiền thuê cốt để ở nhà quàn, cất ở nhà thì sợ cảnh sát môi trường phạt tiền.
Cuối cùng anh đành mang bố về nhà đem cái tro ấy ra ăn mỗi ngày một ít.

- Khiếp!

- Anh Trương nói: "Thương bố thì để trong lòng". Thằng Cúc, thằng

Hồng, con Nhài nhà mình chả biết có được tí thơm thảo ấy không? Nên tôi
lo lắm! "Hiếu" bây giờ trở thành xa xỉ, ai có phúc mười đời mới được
hưởng một tí. "Hiếu" bây giờ hiếm lắm! Xa xỉ lắm!

Bà đang đi bỗng dừng lại chả biết tính bài hay nghĩ đến "hiếu". Ông

giục:

- Bà đi đi! Không ăn gian được với tôi đâu.

- Ông chỉ được cái suy bụng ta ra bụng người. Đây tôi đi đây. Ăn.

Ông đi lượt cuối, ăn thêm được một ít nữa. Nhìn đống sỏi của ông

nhỉnh hơn bà. Ông tin chắc ván này bà sẽ thua. Bà chết!

Lại đối nhau khấu trừ, hồi hộp đến viên cuối cùng. Mở bàn tay ra bà

còn, ông hết. Ông lại thua. Ông cứng đờ người ra, tự nhiên nói lắp:
"Không… không, thể… thể, nào…". Bà lão chìa hai bàn tay thừng chão
chằng chịt trên mu định gom hai đống sỏi làm một. Bất ngờ ông bảo:

- Bà để nguyên đấy cho tôi kiểm.

Bà ngỡ ngàng:

- Kiểm là kiểm thế nào? Ông tâm phục khẩu phục đi!

Ông đếm tổng những viên sỏi, thấy thừa ra những năm viên. Thì ra bà

lấy thêm sỏi đem giấu đi, nếu ăn được ít thì bỏ thêm vào. Ông giãy nẩy lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.