NẮNG VỠ - Trang 129

- Đốt!

- Thế thì thèm vào. Thôi sau này ông chết tôi cứ

ở nhà.

- Ấy, chắc gì tôi chết mà tính sớm. Ván này tôi sẽ cho bà chết! Bà

chết, đợi xây nhà mới cho bà xong là tôi tếch đi Mỹ. Chết, cho Mỹ nó đốt.

- Không được! Như thế tôi với ông sẽ không được gặp nhau nữa. Vậy

ông chết trước là tình lý vẹn cả đôi đường.

- Bà khéo tính lợi cho mình. Ở Mỹ văn hóa chết cao lắm! Bà nhìn đây

nhá, tôi xơi được một em quan đây này.

- Tôi công nhận ông chơi tử tế đấy. Ông cũng nhìn tôi đi đây này, tôi

cũng xơi được một anh quan đây.

- Không ngờ bà cũng cờ bạc gạo, hay phết! Tôi nói với bà, ở ta và ở

Mỹ cách làm "hiếu" khác nhau lắm. Nhưng phải có tiền, rất nhiều tiền mới
mong có "hiếu".

- Sao lại vây? "Hiếu" mà khó thế thì cũng sợ chả dám chết. Ở ta không

có xu nào cũng có "hiếu".

- Nhưng ở ta "hiếu" thật, "hiếu nhái" chả biết đâu mà lần. Mỹ chính

xác lắm!

Hai lượt đi bà ăn được cả hai. Ông ăn một lượt, "chẫng" một lượt

nhưng nhìn đống sỏi của bà chỉ ngang với đống sỏi của ông. Ông lại kể
tiếp:

- Ở tòa nhà bố Cúc ở có anh Trương sống ở tầng chín chín, cách trời

một đoạn. Anh sang Mỹ từ ngày cách mạng văn hóa. Nghèo lắm! Sau này
vẫn đón bố sang phụng dưỡng. Báo chí Mỹ ca ngợi hết lời, coi như là tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.