NẮNG VỠ - Trang 133

- Không. - Tôi nói trống không chứ chẳng thèm trả lời "không bác ạ"

gì sất, vì đã từ lâu tôi quen với cái tên Phải, gọi tên cũ người ta ra có phải là
nói khóe, coi thường người ta không?

- Bác Phải à, mình về rồi, chả còn vương vấn gì cả, sướng! Phải không

bác?

Tôi chả hiểu ông ấy nói gì, đang suy nghĩ xem cái ông tổ trưởng dân

phố này có âm mưu gì không thì ông ấy nói tiếp:

- Bác làm công tác công đoàn bao nhiêu năm, quý hóa lắm! - Nghe

đến đây mũi tôi đã nở như phồng tôm, - bao nhiêu những vụ đình công bác
dẹp yên hết. Thấy bác về là chúng tôi mừng lắm cho nên muốn mời bác
tham gia lãnh đạo tổ dân phố khóa này. Làm cho vui ấy mà, ăn bàn ăn cuộc
gì đâu.

Tôi nghĩ cũng phải. Mình về vườn rồi, không tham gia công tác xã hội

mà cứ ở nhà chờ chết thì lâu lắm. Mà ông tổ trưởng có ý tốt, mình không
nhận lời mất hay đi. Làm cho vui, đúng lắm! Ở đâu cũng gia đình văn hóa,
tổ văn hóa, phường văn hóa… Rồi cả nước đâu đâu cũng văn hóa hết cả rồi
còn việc gì mà làm. Ông tổ trưởng bảo làm cho vui ấy mà, cũng phải. Tôi
đem chuyện này bàn với bà xã, chửa nghe xong bà ấy đã làm tán loạn:

- Ông điên à? Ông tưởng cái tổ dân phố này mà ngon ăn lắm đấy à?

Có mấy ông lãnh đạo lẫn nhau còn chả xong nữa là…

- Ô hay cái bà này, cứ cả vú lấp miệng em.

- Không vớ vẩn gì sất! Ở nhà. - Vợ tôi quát. - Ông cứ ở nhà cho tôi.

Hết tiêu chuẩn báo thì tôi mang tiêu chuẩn của tôi về cho mà đọc. Vớ va vớ
vẩn! Đã nghỉ hưu rồi là nghỉ. Thật sướng chả biết đường sướng!

Nghe vợ quát, tôi thấy cũng phải. Vợ quát thì chẳng phải cái thằng tôi,

đến tướng tá còn ngậm hột thị nữa là. Với lại đã mất tám mươi phần trăm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.