NẮNG VỠ - Trang 135

công nhân, nhìn những khuôn mặt quăn queo, lắng nghe những lời đề nghị:
"Bác Phải à, bác phải cứu lấy những người lao động chúng tôi. Ai đời giá
cả tăng đến chóng mặt, cái gì cũng lên trong khi đó lương của chúng tôi
vẫn bình ổn giá, mà sản phẩm của nhà máy tăng đến mấy lượt rồi. Bác Phải
à, bác nghe chúng tôi nói có đúng không?".

Đúng quá đi chứ lị! Cắt xén cái gì thì cắt xén, nhưng mà xén cái khoản

tiền công của công nhân ngang mới khâu bớt mồm của họ lại còn gì. Phải
lắm! Tôi đem đề nghị của phía công nhân lên trình với ông chủ công ty.
Mấy ông ấy nhảy dựng lên như chơi điền kinh:

"Ông Phải à, ông về bảo với họ cứ nằm ở nhà mà ăn chơi đi, ở Trung

Đông người ta đang đánh nhau bỏ thằng cụ, không muốn yên ổn hay sao?
Thích đình

công là đình công. Đây là công ty chứ không phải là cái chợ, nhớ!".

Tôi chăm chú lắng nghe, tiếp thu ý kiến. Đúng ra là muốn đình công

trước hết các tổ công đoàn phải họp rồi thống nhất đưa đơn, tôi chuyển lên
cấp trên, cấp trên lại chuyền lên cấp trên nữa, cấp trên nữa lại thỉnh lên cao
hơn, cấp cao hơn lại kính lên cấp cao nhất rồi ra quyết định đình công hay
bãi xuống cấp dưới, xuống cấp dưới nữa… Cứ thứ tự như thế cho đến cấp
cơ sở rồi tổ chức đình công, thế mới gọi là kim chỉ có đầu chứ! Phải đấy,
gia đình cũng phải có nền nếp, xã hội cũng phải có trật tự. Cứ tự phát thế
này là tự chết rồi! Tôi cứ đi lại như con thoi, xem ra thì ai cũng phải cả.
Lạy trời, cuối cùng đình công chấm dứt, lại yên ổn, chủ thợ lại khoác tay
nhau yên tâm sản xuất, máy lại chạy ro ro.

Tôi nghỉ hưu đã được một tháng rồi, chuẩn bị lĩnh sổ, ở nhà cả tháng

trời khiến tôi buồn hết các thứ. Tôi nghe lời vợ vẫn án binh bất động, ai hỏi
vẫn bảo là đang công tác, như thế người ta mới trọng. Một hôm ông tổ
trưởng lại đến. Lúc ấy tôi đang nhặt rau chuẩn bị nấu cơm. Ông tổ trưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.