NẮNG VỠ - Trang 18

chằm vào ngực tôi, khiến mẹ tôi vô cùng khó chịu. Tôi tỏ ra thú vị và muốn
chọc tiết đôi mắt của lão nên cố tình hơi cúi xuống. Tôi muốn lão sập bẫy,
muốn mẹ bắt cái con gộc ném đi ra khỏi cuộc đời, ý nghĩ, bóc gỡ cái hình
ảnh bẩn thỉu ấy đi. Còn lão thỉnh thoảng lại vào toilet để tháo bàng quang,
xả nước ầm ĩ. Mẹ tôi có vẻ xấu hổ. Tôi ngồi lặng im. Tôi nhấm nháp sự
khinh thường của mình bằng vẻ mặt tự nhiên, thản nhiên như không. Tôi
còn nghe thêm mẹ tôi nói với gằng: "Đê tiện". Không! "Đại tiện" mới
đúng!

Mẹ tôi là một ca sĩ hạng ba. Bà không bao giờ trở nên nổi tiếng nhưng

lại nổi tiếng vì những chuyện phóng túng. Lúc nhỏ tôi thường ở với bố
nhiều hơn mẹ, bố tôi ôm cũng chặt hơn mẹ, hôn tôi cũng nhiều hơn mẹ. Sau
mỗi lần đi biểu diễn về mẹ thường ườn ra như một con cá thiu. Bố cho tôi
đi học, đón tôi ở trường về, lai tôi về bà ngoại… Tôi chỉ biết bố có vậy và
còn biết hơn những cuộc cãi nhau triền miên, dằng dặc. Khi lớn lên, đã biết
xấu hổ tôi muốn họ phải im tiếng súng. Không chiến tranh nóng được thì
họ lại quay sang chiến tranh lạnh. Nếu muốn dựa vào uy tín thì tôi chọn bố
nhưng để nương tựa vào sự thoải mái, tự do cá nhân thì tôi chọn mẹ. Ở với
bố, ông luôn bó tôi vào những cái khuôn, cái ông gọi là sự chuẩn mực, lúc
thì là giới hạn, lúc lại là điểm rơi, điểm dừng mà ông đặt ra. Đến đi chơi,
chẳng bao giờ ông để cho tôi chơi đến thích. Bằng một số thời gian nhất
định, bao giờ ông cũng bảo: "Thế là đủ rồi đấy". Không như mẹ, mẹ thường
để cho tôi chơi chán nhè ra mới thôi. Tôi chơi với lũ trẻ con, còn mẹ tôi
ngồi buôn chuyện hỉ xả với những người lớn. Hình như hai người đợi tôi
lớn thêm tý nữa, đến khi tôi vào trung học. Cái lúc ấy họ không chịu đựng
được nhau nữa mới xì ra chuyện ly thân. Không hiểu sao họ lại chọn cách
này mà không ly dị béng đi cho xong. Mẹ tôi khăn gói, bảo: "Mẹ con tôi sẽ
ra khỏi nhà này. Cái nhà này là của bố mẹ anh để lại". Bố trông thật buồn
nhưng cương quyết: "Nhà, sau này cũng để lại cho cái Thu. Để tôi đi". Bố
tôi đi. Bố tôi đã giành cái phần lẽ ra mẹ tôi phải lãnh. Bố còn yêu mẹ?
Nhưng sao lại nói là vì cái Thu? Còn mẹ tôi thì chẳng mảy may suy nghĩ.
Trong suốt từng ấy năm, bố thường đến thăm tôi vào ban ngày và không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.