NẮNG VỠ - Trang 21

tay gộc như thế. Nếu cứ đà này, tôi sẽ đến trễ ít nhất nửa giờ. Một chiếc
Mitsubishi bốn chỗ dừng lại bên phải xe. Tôi vùng vằng nói với bố:

- Bố có biết con hẹn các bạn mấy giờ không? Từ đây lên đầu đường

cao tốc bạn con chạy chỉ hết có hơn bốn lăm phút.

- Vấn đề không phải là chạy nhanh mà là chạy an toàn. - Bố tôi nói rất

gay gắt. Điện thoại của tôi không còn nhắn tin nữa mà là cuộc gọi. Tôi
không nhấc call. Tôi sốt ruột nhìn cái đèn đỏ chết tiệt cũng đang co ro vì
rét. Mưa vẫn không ngừng rơi. Tiếng nhạc chờ - bản Balat màu xanh tôi cài
riêng cho Thông. Có thêm hai chiếc xe tải đứng nối vào chiếc Mitsubishi.
Đằng sau xe bố tôi có thêm một chiếc taxi nữa. Tôi oằn oại trên ghế, đã thế
lại còn bị trách:

- Tại sao con không gọi bố đến sớm hơn?

- Chỉ cần bố chạy nhanh hơn, con vẫn còn thừa thời gian.

- Bố luôn giữ đúng thời gian, giữ đúng tốc độ. Từ nhà lên đầu cao tốc

bao giờ cũng hết một giờ bốn lăm phút chưa kể sự cố ngoại lệ.

- Nhưng con đã tính thời gian rồi. Con chỉ có một tiếng rưỡi mà thôi. -

Tôi cãi bố, đến nỗi người nóng sực lên. Bố quát thẳng vào mặt tôi:

- Đừng bao giờ khoán thời gian cho lái xe. Mình phải biết làm chủ thời

gian, đừng để thời gian làm chủ mình. Con phải tập cách sống tự lập đi.

Đến đây thì tôi không làm chủ được nữa

- Bố có biết con đã từng tự lập bao năm nay không?

- Đó không phải là tự lập. Đó là cuộc sống tự thả trôi. Trôi tự do. - Bố

ngập ngừng trong giây lát rồi tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.