NẮNG VỠ - Trang 24

thật bất khuất. Đây mới là con người thật của bố. Tôi đâm run. Gió lạnh ùa
vào trong xe. Những hạt mưa lẻ loi bay vào đậu lên má như cắm những
chiếc kim vào da mặt làm tôi phải co người lại, ép chặt vào tựa ghế, hai tay
xiết chặt chiếc khăn quàng. Thật là khủng khiếp. Tôi đâm ra luống cuống.
Đến đây thì tôi không dám xuống nữa. Chắc chắn bố tôi không lôi tôi ra
khỏi xe của ông như một chiếc bao và quẳng nó xuống vệ đường. Tôi ngồi
nép sâu hơn gần ghế lái. Tôi đã bị bố tôi xì - tốp!

Sầm. Hai bố con tôi tiếp tục đi. Im lặng. Không ai nói với ai một câu.

Bố cho xe chạy đều ga. Tiếng lốp bám đường nhem nhép. Chừng khoảng
ba kilomét chúng tôi phát hiện có vụ tai nạn. Đèn pha của những chiếc xe
tìm cách lách qua những chiếc xe bị tai nạn quét loang loáng. Gần đến nơi,
tôi nhận ra chiếc Altis cắn vào đít chiếc container vỡ toác cả mõm bên phải.
Đầu chiếc xe container quay lấn gần hết lòng đường. Vô cùng kinh hãi, nếu
bố không đang lái xe chắc tôi ôm chặt lấy ông mất. Bố tôi từ từ bám đuôi
chiếc xe tải vượt lên trên đầu chiếc container và thấy hai tài xế đang đứng
lướt thướt ở dải phân cách, gân cổ phân bua với nhau. Lúc này tôi vẫn đang
run lên vì sợ. Tôi biết, nếu xe chúng tôi vượt đèn đỏ ở ngã tư bùng binh thì
rất có thể sẽ gây ra một tai nạn liên hoàn. Tôi đưa mắt liếc nhìn ông, bố tôi
vẫn chăm chú lái xe thản nhiên như không. Hình như những cảnh này quá
quen thuộc với ông. Tôi làm quen với bố, lý nhí xin lỗi và hỏi xem lý do
hai xe gây tai nạn. Bố giải thích nguyên nhân trực tiếp do đường trơn, tốc
độ của chiếc Altis quá lớn khi chưa đủ điều kiện vượt chiếc container. Còn
rất nhiều nguyên nhân mà bố tôi không cần giải thích tôi đã hiểu. Rồi bố tôi
cắt ngang hỏi chiếc xe du lịch xuất phát từ đâu, đón ba người ở những chỗ
nào rồi ông đưa ra nhận định rằng xe của chúng tôi sẽ đến trước điểm hẹn ít
nhất cũng mười lăm phút. Tôi vẫn còn đang chưa hết run thì bố lại kéo tôi
về sự chán ngấy mà tôi phải chịu đựng và suýt nữa thì phải trả giá. Làm gì
có chuyện xe của tôi lại đến trước xe họ được. Các bạn tôi giờ này đã đang
đứng dưới chân đường cao tốc mà đoán già đoán non xem tôi đi đến đâu,
vô cùng lo lắng vì tôi không trả lời điện thoại. Bây giờ mới nhớ ra, tôi liền
đọc các tin nhắn rồi vội alô cho Thông. Anh ấy cuống lên trong máy hỏi tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.