NẮNG VỠ - Trang 25

đang ở đâu? Tại sao không nghe điện thoại? Có việc gì xảy ra không? Tôi ơ
hờ trả lời:

- Em còn cách khoảng mười cây số nữa. Đợi em có sốt ruột không?

- Ô, bọn anh vẫn chưa ra khỏi thành phố. - Rồi Thông dặn cứ đợi cả

bọn ở chỗ đã hẹn.

Tôi không thể tin được và lén nhìn bố. Sao ông ấy lại biết xe của họ

đến chậm hơn xe của tôi? Có thể ông dựa vào kinh nghiệm chạy xe của
mình. Nhưng tôi không tin vì quãng đường của mọi người ngắn hơn quãng
đường của tôi. Đường vắng, chỉ xéo một cái là đến chỗ hẹn. Vậy họ đi kiểu
gì mà chậm vậy? Tôi đọc lại tin nhắn của Thông thấy cả hai chiếc xe gần
như xuất phát cùng một thời điểm cơ mà? Xe lao tương đối nhanh, đấy là
bố tôi đã giảm tốc độ vì trời mưa. Đúng như bố tôi nói, chúng tôi đã đến
sớm. Ông bật xi nhan phải và đèn trong xe. Tôi hí hoáy gọi điện thì bố tôi
bảo đừng gọi, bố muốn dành thời gian để nói chuyện. Ông không đả động
gì tới việc đã qua, bảo:

- Nếu ngày mai các con lên Mẫu Sơn thì đúng là tuyết chỉ xuất hiện

vào lúc nửa đêm và chỉ được xem nước đóng băng đá lác đác trên các cành
cây. Nhưng ở Sa Pa thì trong vòng ba ngày liền theo dự báo khí tượng nhiệt
độ có thể giảm xuống dưới không độ. Vậy nên bọn con cũng không cần vội
vã.

Lúc này tôi xem nhẹ việc đi chơi. Dù tuyết rơi hay vàng rơi cũng

không làm tôi hứng thú nữa. Thực tế tôi đang say sưa khám phá con người
bố tôi và cuộc sống xung quanh ông. Tôi chưa bao giờ chú ý đến ông cả,
chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ tuân phục, thay vào đó chỉ ấm ức, khó
chịu và chọc ngoáy cho bõ ghét. Tôi may hơn mẹ tôi. Mẹ tôi giờ chắc đã
nhận ra thì đã lãng phí qúa nửa cuộc đời. Tôi chưa thấy mẹ tôi ngồi đợi
cơm bố bao giờ mà chỉ bố đợi cơm mẹ thì thường xuyên. Giờ mẹ có cảm
nhận cảnh đợi chờ một bữa cơm gia đình quan trọng thế nào không? Ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.