đỗi. Xe chạy. Tôi nhận điện thoại của mẹ: "Đi chưa? Mau cho bố về ăn
cơm. Mẹ đang đợi".
Tai tôi ù đi, tôi không nghe được gì nữa.
Tôi ngoái lại nhìn ông.
Một mình.
Giơ tay chào theo kiểu nhà binh.
Đèn vàng nhấp ngắt. Mờ dần. Trong mưa. Lòng thắt lại, nước mắt tự
trào ra. Mọi người ngơ ngẩn nhìn tôi không hiểu có chuyện gì. Bố tôi còn
chưa ăn tối. Bố tôi đang đợi bữa cơm này. Tôi nức nở lên. Thương ôm
chầm lấy tôi dỗ dành như một người chị:
- Đường lên Tây Bắc cảm động quá phải không cưng? Mai lên ngắm
nhìn tuyết rơi tha hồ mà khóc!