NẮNG VỠ - Trang 50

Tôi ngồi chầu rìa bên ngoài cũng kích động mạnh, đầu nghĩ ngầm:

"Như ta đây gặp thời cũng có được đi chó đâu". Tiếng cha tôi bạt cả hơi
rượu: "Được! Cứ thống nhất thế. Xe cộ tôi lo. Đằng nào tôi cũng còn phải
xuống thị trấn đánh một chuyến ngô về cho lợn. Các ông nhớ cho là phải
dạo xong đại lễ mới về". Nói rồi nhìn ba người khắp một lượt: "Tôi nói
trước, đứa nào không đi thì làm con chó!". Hai người kia cùng thề:

- Đứa nào không đi, không bằng con chó!

Mẹ tôi vác cây chuối hột đi vào sân. Lúc ấy mọi người mới giải tán.

Suốt mấy hôm, xóm ba nhà chúng tôi chưa đi mà đã được sống trong

không khí lễ hội. Nôn nao lắm.

- Tuấn được đi sướng nhé! Ước gì mình cũng là

con trai.

- Ừ, thích thì thích nhưng mà cứ thấy thế nào ấy.

- Thế nào là thế nào?

- Mấy hôm nữa lúa chín. Nhà Nga còn có ba người. Nhà tớ trơ trụi chỉ

có một mình mẹ.

Nga không nói gì. Hai đứa mênh mang nhìn xuống dưới thung lũng.

Bên phải chỗ chúng tôi ngồi là đồi mua lác đác trổ những bông hoa tím.
Đàn trâu đang thong thả gặm cỏ, thỉnh thoảng ngẩng lên mõ khua lốc tốc.
Con đường mòn cong cong cắt đôi vạt đồi là con đường hàng ngày tôi với
Nga vẫn đi học, trường cách đó chừng 3 cây số. Chiều Tây Bắc, nắng đổ
dồn xuống thung lũng lúa chín rồi hất ngược lên đồi cây nhà bác Mạnh. Xa
xa, con đường như một dải thắt lưng màu chì buộc xoắn lấy eo núi lên đến
tận đỉnh rồi đột ngột đổ xuống sườn núi phía bên kia. Con đường ấy ngày
mai chúng tôi sẽ đi lên để xuống dưới thị trấn. Cha tôi gửi xe ở đấy rồi mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.