NẮNG VỠ - Trang 51

người bắt ô tô về Hà Nội. Tôi thấy trong người nôn nao khó tả, hết nhìn xa
rồi lại nhìn vạt lúa chín trước mặt. Mặt ruộng khô nước đã bắt đầu nẻ. Bông
lúa bẻ cong trong bẹ lá xanh mọc thẳng trông như bông lay ơn hoa vàng.
Tôi biết giống lúa bây giờ chín rất nhanh. Bắt đầu được gặt là vài ngày sau
đã gục xuống. Chợt nhớ cha tôi hay ra thăm đồng là vì thế. Cha tôi tháo hết
nước cho lúa nhanh chín, dồn chúng vào thế không nhanh thì chết! Nhưng
lúa thì không tuân theo tính toán của cha tôi.

- Tuấn nghỉ học lâu thế có ngại không? - Nga hỏi

cắt ngang.

Tôi định nói "không" rồi lại thôi. Thực ra cha tôi không tha thiết lắm

cho việc học của con cái, vả lại tôi học không giỏi. Mẹ tôi thì khác, mẹ lúc
nào cũng muốn cho tôi học đến khi nào không học được nữa thì thôi. Hễ
nói đến việc học của tôi y như rằng cha tôi lại nói: "Học như mẹ mày là
cùng chứ gì?". Mẹ tôi rõ ràng ân hận vì trước đây bị cha tôi ép bỏ nghề.
Mỗi lần như thế mẹ tôi chỉ bảo: "Chẳng qua ngày trước tôi dại mới thế".
Còn cha chả thèm để ý, nói rất lỗ mãng: "Cô không biết à? Tôi lấy cô chứ
thèm gì cái chữ của cô. Cô ngu lắm!". Mẹ tôi than: "Còn bố anh thì nói; con
cái nông dân đẻ ra đã biết cầm liềm. Cần gì học lắm. Phí!" Mẹ tôi chỉ còn
nước trách mình sao lại đi đánh đổi với số phận, mình đã chọn nhầm đối
tượng biết nói gì đây? Hễ nhắc đến tri thức là y như rằng cha tôi như bị sâu
răng. Mẹ tôi sợ.

- Tuấn nghĩ gì thế?

- À không, tớ đang nghĩ đến Hà Nội không biết nó thế nào.

Nga dặn:

- Tớ nghe bố hay nhắc đến kẻ cắp ở Hà Nội. Tuấn phải cẩn thận đấy.

Tớ còn thấy nói đến ruồi Hà Nội, tớ chả hiểu ra sao. Hôm nọ nghe bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.