NẮNG VỠ - Trang 57

- Tôi đã nói rồi. Người ta kiêng đi ba.

Tôi ngó lên mặt cha, thịt như dầy lên, tím lại, căng như da quả bóng.

Vừa có một chiếc xe mười hai chỗ chạy xuống. Bác Thắng đưa tay vẫy. Xe
dừng. Cửa mở ra. Một người phụ xe nhảy xuống. Bác Thắng chào: "Thôi,
cha con chú đi nhá".

- Khoan đã. - Cha tôi kéo tay bác Thắng. Người phụ xe đứng chờ.

- Không phải cứ thích đi là đi, thích về là về. Ông đừng có giở trò,

không xong với tôi đâu.

- Không xong thì chú làm gì? Ăn thịt tôi chắc?

- Tóm lại là bác phải đi. Nếu về phải có lý do, không được nói dối.

- Thế chú không nghe tôi nói từ nãy à? - Bác Thắng cáu. Cha tôi

nghiêm giọng: "Tôi cho bác nói lại. Đi hay không đi!".

- Không! Đi ba tôi không đi.

Cha tôi không thèm nói nữa, giật cái ba lô trên tay bác Thắng quẳng

lên thùng xe.

- Đã thế tôi với bác đi. Để xem ông giở trò gì. - Cha quay sang nhìn

tôi.

- Tuấn! Mày theo xe về. Sáng đi học, chiều về đi gặt với mẹ mày. May

thế! Tao cho một trăm nghìn đây. - Cha đưa cho tôi tờ giấy bạc màu xanh.
Tôi ngó sang

bác Thắng.

Lúc ấy mặt bác cũng xanh như tờ giấy bạc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.