NẮNG VỠ - Trang 63

- Dạ, chưa. Đây là lần đầu đó anh!

Ông khách càng nói càng sôi nổi. Ông tỏ ra tỷ mỷ, cặn kẽ, tường tận

những phong tục tập quán vùng miền. Ông chắc đi nhiều nơi, tỏ ra am hiểu
cuộc sống. Ba tôi ít nói, chỉ ngồi nghe và "dạ"

- Con rể anh chị quê ở đâu vậy?

- Dạ, cháu người Hà Nôị

- Chà! Ông khách buột ra tiếng reo khẽ - Người Hà Nội khôn lắm!

Vừa lịch thiệp lại vừa lọc lõi. Rồi như sợ mình tự nhiên quá sẽ làm cho ba
tôi không vui, ông nói tiếp: "Đấy là tôi nói thế thôi chứ người Hà Nội hào
hoa, âm tiết phát ra không lẫn vào đâu được, vừa mềm, vừa đẹp, vừa chuẩn,
nhẹ nhàng và điệu đàng lắm"

Tôi suýt phì cười, con người tôi đây một hoa hào hoa cũng chả có chứ

đừng nói đến lọc lõi. Tiếng nói của tôi còn ngọng bè bẹt, đâu có điệu đàng
gì. Cái ông khách này lẻo mép quá! Má tôi cũng đã về phòng rồi cùng ngồi
tiếp chuyện người khách dễ mến. Nằm ở giường đối diện, tôi nhìn ông ấy
trạc tuổi ba tôi, tuy khuôn mặt hơi khắc khổ, chỉ có cặp mắt sắc và linh
hoạt. Tôi đoán người này chắc lúc nhỏ cũng nghịch như giặc. Mọi người
nói với nhau đủ chuyện làm ba má tôi vui lắm. Ông khách châm điếu thuốc
rồi cất giọng đằm đằm:

- Sau giải phóng. Tôi công tác ở thành phố gần chục năm rồi chuyển

ra Bắc. Đến tận bây giờ tôi vẫn thích tính thiệt thà của người Nam Bộ.

Ông khách cũng người Bắc như tôi, thật khéo nịnh nhưng tôi thấy ông

ta cũng có lý đấy chứ vì nếu nói rộng lượng tôi cũng thấy người Nam Bộ có
phần nhỉnh hơn. Người Bắc thường chặt chẽ, lắm ngụy biện, nhiều lo toan.
Tàu chạy suốt hai đêm, một ngày. Người khách cùng khoang và ba tôi càng
tỏ ra thân mật với nhau hơn. Cách Hà Nội chừng sáu chục km ông khách
bảo: "Còn ít cây số nữa là đến quê tôi". Ba tôi nhìn ra cửa sổ có vẻ náo nức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.