NẮP BIỂN - Trang 27

“Không mà.”
“Thế thì, chúng ta cố gắng ngày nào cũng đi bơi ở biển nhé, giống như

những người đi chữa bệnh ở suối nước nóng ngày nào cũng tắm suối nước
nóng ấy,” tôi cười. “Hãy đi thật chăm chỉ, cần cù vào.”

“Liệu em có đen được như Mari không nhỉ.”
“Chị thì đen cả vào mùa đông cơ. Tại tích lũy nhiều năm mà.”
“Nếu em đen hơn thì có khi vết sẹo bỏng này sẽ không quá nổi bật nữa

nhỉ.”

“Nếu em mà đen đến mức ấy thì da sẽ bị cháy nắng rất nguy hiểm đấy.

Một mùa hè chưa đủ đâu. Muốn được như vậy phải về đây thêm nhiều lần
nữa.”

Rồi chúng tôi thường đi bơi vào những lúc nghỉ giải lao giữa công việc.

Chúng tôi thay nhau vào góc trong cửa hàng thay quần áo, đi bộ qua rừng
thông, lao vào biển đang mở rộng ra trước mắt. Khi cơ thể đẫm mồ hôi trở
nên mát lạnh cũng là lúc những mệt mỏi buổi sáng như tan đi trong biển.
Bơi thả lỏng cơ thể, ăn nhanh miếng cơm nắm, vội vội vàng vàng thay quần
áo và chờ những vị khách đến mua món tráng miệng sau bữa cơm trưa.

Và mỗi ngày sau khi cửa hàng đóng cửa cùng những ngày nghỉ, chúng

tôi lại bơi cho đến tận khi mặt trời lặn. Được ánh mặt trời hâm nóng suốt cả
ngày, nước biển ấm hơn hẳn. Khi ánh sáng nhuộm mây thành những sắc
màu rực rỡ chóng mặt ở đằng xa, chúng tôi xuống với biển đã được ánh
mặt trời hâm nóng suốt cả ngày.

Đó là một cảm giác tuyệt vời không gì tả nổi. Cái cảm giác khi cơ thể tự

nhiên hòa vào nước, bởi không có một chút khác biệt nào giữa nước và
không khí.

Khi ở trong lòng biển, Hajime trông như một sinh vật của biển, hình hài

di chuyển trong làn nước trông thật tự nhiên. Mặc dù bộ đồ bơi làm lộ ra rõ
hơn những phần cơ thể có màu sắc khác thường, nhưng không hiểu sao
trông lại hợp mắt hơn hẳn so với lúc những mảng màu đen trên cánh tay thò
ra từ dưới áo cộc, hay khi mí mắt khác màu lộ ra dưới chiếc mũ trắng trong
suốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.