NẮP BIỂN - Trang 74

Giả dụ có ai đó mỉm cười thật hiền và nói với tôi rằng “Chúng đáng yêu

quá, như thể chúng đang sống thật ấy” thì tôi có lẽ cũng rất vui, nhưng chắc
chắn trái tim sẽ không thót lên một nhịp như tôi đang cảm nhận lúc này.

Người bạn thật sự thấu hiểu hết, rằng tôi đã chìm sâu tới mức nào, tôi cô

độc đến đâu, tôi đã chăm chú vào việc gì khi ở một mình.

“Em có cảm giác mình biết về thế giới những sinh vật này đang sống.”
Hajime nói. Khi nói ra những lời như vậy trông em hơi đáng sợ. Cái trực

cảm tối tăm ấy được vết sẹo bỏng soi rọi, khiến thần thái tựa như phù thủy
của em lại càng sắc nét.

“Chắc chắn đó chính là thế giới mà những đứa trẻ buồn bã thường đến

thăm.”

Hajime tiếp lời như thể thì thầm.
Rồi em nói những lời thế này:
“Em đưa chúng vào không gian ba chiều được không? Em thích làm thú

bông lắm.”

Tôi ngạc nhiên.
“Được thôi… Nhưng mà em định biến những thứ khó hiểu này thành thú

bông ư?”

“Vâng, em muốn làm thử những thứ này.”
Đây là lần đầu tôi nghe thấy Hajime nói rõ muốn làm cái gì đó, nên trong

lòng rất vui. Em tự nói muốn làm chứ không phải có ai dẫn đi đâu đó rồi bị
cuốn theo, hay giúp việc cho tôi một cách bị động. Cho dù có là việc kỳ cục
như cho những bức vẽ của tôi một cuộc sống ba chiều, nhưng tôi rất vui và
cảm thấy mình cũng phấn chấn theo. Cả nỗi choáng váng khi nhìn thấy
Hajime khóc đêm qua cũng dịu đi một chút.

***

Kể từ ngày hôm sau, Hajime mải miết đi nhặt vỏ sò chẳng màng tắm

biển nữa.

Cô bé dành cả ngày ở bãi biển, tập trung cao độ đến mức chỉ nhìn thôi

cũng đủ khiến tôi nhức đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.