NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 131

xảy ra cuộc gây gổ giữa hai bạn. Victor cho rằng Goldmund bỏ trốn ra đi
như thế thật ngốc, chẳng khác nào một con lừa, sao lại phó mặc cho Chúa
bảo vệ toà lâu đài và hai cô gái trẻ ở đó. Theo hắn thì phải sửa lại chuyện
ấy, cứ để hắn lo cho. Hai người sẽ quay trở về từ lâu đài, đương nhiên
Goldmund không ra mặt, nhưng cứ để mặc hắn hành động. Hắn từng viết
một bức thư cho Lydia, kể lể thế này thế khác, rồi hắn mò đến lâu đài. Bằng
các thương tích của Chúa Kito, hắn sẽ mang về tiến bạc và các của cải đáng
giá khác, v.v… Goldmund chống lại và cuối cùng nổi giận. Cậu tuyên bố
không chịu nghe một lời nào nữa về chuyện ấy, từ chối cho biết tên vị hiệp
sĩ và chỉ đường dẫn đến nhà ông ta.
Nhìn cậu nổi giận, Victor cả cười, làm ra vẻ khoan dung:
- Tuyệt! Đừng có vì chuyện không đáng gì mà bẽ gãy răng mình! Tôi chỉ
bảo với chú, đừng bỏ lỡ một cơ hội tốt cho cả hai chúng ta. Chú em à! Hoặc
hãy lên ngựa về dinh và cưới cô gái làm vợ! Hoặc chúng ta tiếp tục đi, để
hứng chịu giá lạnh.
Cho đến chiều tối, Goldmund vẫn buồn bực và lặng im. Nhưng vì hôm ấy
họ không gặp được lấy một người hoặc một ngôi nhà nào, cậu đành để cho
Victor tìm một nơi tiện ngủ lại ban đêm: họ làm một cái chòi tựa lưng vào
giữa hai thân cây và lấy các cành lãnh sam xếp thành một chiếc ổ để ngả
lưng… Hai người cùng ăn bánh mì với phó mát lấy ra từ cái túi chứa đầy
của Victor. Goldmund xấu hổ vì đã nổi giận, tỏ ra dễ mến và đon đả,
nhường cho anh bạn mặc chiếc gilê len để ngủ cho đủ ấm. Và họ đồng ý
phân công thay đổi nhau gác đêm để phòng thú dữ, Goldmund nhận canh
đợt đầu để Victor được ngủ yên. Rất lâu cậu tựa vào thân cây lãnh sam.
Lặng yên để không cản trở anh bạn ngon giấc. Rét quá, cậu đi lại ngang
dọc, bước ra xa ở bên phải và bên trái, nhìn lên các ngọn cây lãnh sam chọc
trên nền trời xám xịt; hơi lo âu trong sự bình yên sâu lắng ấy, cậu thấy thấm
thía cái giá rét của đêm đông con tim ấm áp và sống động hoà nhịp trong
bầu không khí lặng lẽ giá rét không gây ra một tiếng động nào, cậu về lại
hai chiếc ổ rơm nằm, nghe hơi thở của anh bạn mình đang ngủ. Sâu sắc hơn
bao giờ hết, cậu cảm thấy bị xâm chiếm bởi tâm trạng sống vô gia cư,
không có lấy một mảng tường dù là của một ngôi nhà, một lâu dài hay một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.