NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 136

chúng ta. Ôi! Nhưng đốt xương khốn khổ, chiếc cổ họng khốn khổ, chiếc
dạ dày khốn khổ, từng mẩu khốn khổ của bộ não trong hộp sọ chúng ta! Tất
cả đều muốn trốn chạy, tất cả muốn ra đi với lũ quỷ và bầy quạ đang ở đó
trên cây!”
Đã lâu rồi con người điên rồ khốn khổ ấy không biết đi đâu, không biết
mình ở đâu, mình nói gì , mình đang nằm hay đang đứng. Cậu xô dạt vào
các bụi cây, húc đầu vào các thân cây, ngã súi trong những đống tuyết và
giữa những đám gai chà vỡ đầy lòng các bàn tay. Nhưng trong cậu bản
năng sinh tồn vẫn mạnh mẽ, cậu luôn kéo nó bước tới phía trước, luôn thúc
nó lại lên đường trong cuộc trốn chạy mù quáng. Đến lần cuối cùng, cậu
giãy giụa và nằm trên nền đất, đó cũng là ở cái làng nhỏ ấy, nơi cách đây
mấy hôm cậu đã gặp chú học sinh đi lang thang, nơi cậu đã cầm cây thuốc
có chất nhựa chúng sáng trên mình người phụ nữ đang sanh con. Cậu nằm
trên nền đất, người ta chạy đến, đứng vây quanh cậu, đưa ra cái ý nghĩ này
khác nhưng cậu không nghe được nữa. Người phụ nữ hôm ấy đã dâng hiến
tình yêu cho cậu nhận ra cậu, nàng lạnh cả người lúc nhìn thấy cậu nàng
thấy thương hại, để mặc cho anh chàng cau có kéo lết cậu về chuồng bò
trong trạng thái dở chết.
Ở đó không lâu, Goldmund lại lên đường, tiếp tục cuộc sống lang thang.
Hơi ấm trong chuồng bò, giấc ngủ thiếp và bát sữa dê do người phụ nữ trao
cho cậu uống giúp cậu tỉnh lại và lấy lại sức lực. Chỉ có điều các sự kiện
gần đây đều mờ nhạt, xoá nhoà trong xa xôi, như thể thời gian đã trôi qua
lâu rồi. Cuộc hành trình với anh bạn đường Victor, cái đêm mưa dông giá
rét dễ sợ dưới rừng lãnh sam, cuộc đấu tranh khủng khiếp trên chiếc ổ trọ
đêm, cái chết đáng sợ của người bạn đường, những ngày và những đêm
sống trong băng tuyết, tình trạng đói lả, đi lạc đường, tất cả điều đã thuộc
về dĩ vãng - Hầu như cậu đã quên tất. Tuy vậy, đâu phải là quên, đó chỉ là
một trận thử thách đã vượt qua, đã trôi qua. Từ những chuyện ấy vẫn còn
điều gì đó, một cái gì không thể hiểu được, dễ sợ nhưng cũng rất quí và đã
chôn sâu trong lòng cậu, tuy nhiên đâu có dễ gì quên, nó là một sự từng
trải, một mùi vị trên đầu lưỡi, một vòng tròn quanh trái tim cậu. Trải qua
gần hai năm, cậu đánh mất đi cái niềm vui và nỗi đau trong cuộc sống của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.