NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 138

ý nghĩa và giá trị của nó. Sau khi suy nghĩ kỹ hồi lâu, cậu bèn hỏi riêng cô
thôn nữ:
- Christine, - Cậu thầm thì -, anh có một đồng tiền vàng trong túi áo, bây
giờ, nó không còn nữa.
- Ủa, anh thấy rồi chứ? - Nàng hỏi lại với một nụ cười vừa âu yếm vừa có
vẻ xảo quyệt. Cậu rất vui nên mặc dù còn yếu sức, cậu liền siết chặt cánh
tay nàng.
- Anh làm ra vẻ một cậu bé láu lỉnh đến kỳ lạ - , nàng nói thêm, rất dễ
thương -, lém và tinh, và cũng rất ngốc! Liệu người ta có chạy rông trong
thiên hạ với một đồng tiền vàng, trong túi thậm chí để hở? Ôi! Anh mới
ngốc nghếch làm sao! Cậu bé điên rồ của em! Em đã tìm thấy nó, đồng tiền
vàng của anh ngay khi anh nằm với em trong ổ rơm!
- Em giữ nó sao? Bây giờ nó ở đâu?
- Anh tìm lấy. - Nàng đáp lại và cười vang, để cho cậu lục tìm một chặp
trước khi chỉ có cậu biết nàng đã khâu chặt đồng tiền trong gấu áo cậu.
Nàng còn góp thêm với cậu nhiều lời khuyên như mẹ với con, còn cậu thì
quên ngay. Nhưng về sự giúp đỡ âu yếm ấy và nụ cười tinh nghịch, tốt
bụng trên bộ mặt cô gái nông thôn thì cậu không bao giờ quên. Cậu làm tất
cả những gì có thể làm được để tỏ lòng biết ơn của mình. Ít lâu sau đó, cậu
trở lại vững chắc hơn để lại ra đi, và khi cậu tỏ ý muốn lại lên đường, nàng
giữ cậu lại. Bởi vì những ngày ấy trăng lặn sớm và chắc chắn thời tiết sẽ dễ
chịu hơn. Thì cậu nán lại. Hôm cậu lại ra đi, tuyết rơi giăng giăng một màu
xám xịt; còn tệ hơn không khí nặng nề và ẩm ướt, trên trời nghe có tiếng
gió hú báo hiệu đến lúc tuyết tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.