NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 167

Cứ đứng đó, cậu nhìn anh bạn Narcisse của mình, người dẫn đường hồi
những năm tuổi trẻ, đầu ngẩng cao, trong thái độ chờ đợi, trong bộ trang
phục và các biểu hiện truyền thống của người môn đồ ưu ái. Nét mặt pho
tượng biểu hiện sự bình tĩnh, nhiệt tình trong con tim, dáng vẻ suy tư qua
nụ cười mỉm hé mở. Nét mặt thanh tú yên bình ấy mang đậm chiều sâu trí
tuệ, bóng dáng ấy dong dỏng cao và như bay lượn trên các sự vật, những
bàn tay dài ân cần ấy đưa lên trong một cử chỉ kính cẩn các vẻ ấy đều
không biết đến nỗi đau khổ và cái chết, mặc dù mang đầy sức trẻ và những
nét hài hoà bí ẩn,nhưng không biết đến nỗi thất vọng, sự mất trật tự, sự nổi
dậy. Dù đằng sau các vẻ cao quý ấy là tâm hồn vui hay buồn, thì âm thanh
của nó vọng lại thuần khiết, không hề có chỗ mất hài hoà.
Goldmund ngắm nhìn tác phẩm của mình không rời mắt. Cậu chiêm
ngưỡng, bắt đầu trong một trạng thái trầm ngâm, nhớ lại buổi ban sơ thời
tuổi trẻ và mới kết bạn, rồi kết thúc bằng một trận bão những lo âu và ý
nghĩ đen tối. Cậu đã thực hiện công trình của mình, vị thánh tông đồ tồn tại
với một vẻ đẹp thánh thiện. Đoá hoa tinh tế ấy sẽ không bao giờ thôi nở.
Nhưng cậu là người sáng tạo, nay phải chia tay với tác phẩm của mình,
ngày mai nó không còn là của cậu nữa, sẽ không mời gọi bàn tay cậu nữa,
không lớn lên và nở hoa nữa dưới sự vuốt ve của cậu, không còn nữa cho
cậu một nơi ẩn náu, một niềm an ủi, không mang lại nữa cho cuộc sống cậu
một ý nghĩa. Cậu cảm thấy lòng mình trống rỗng. Dường như tốt hơn hôm
nay cậu không chỉ ngỏ lời từ biệt pho tượng Thánh Jean ấy, mà còn chia tay
luôn cả với thầy, với thành phố với nghệ thuật. Cậu chẳng còn gì để làm ở
đây. Tâm hồn cậu trống vắng các hình ảnh mà cậu đã có thể trao cho chúng
cuộc sống của mình. Khuôn mặt ấy trong cái khuôn mặt mà con tim cậu ấp
ủ, diện mạo của Bà Mẹ những Con Người không còn trong tầm tay cậu
nữa, thậm chí đã xa rời cậu. Nay mai đây, rồi cậu có còn mài nhẵn các
chiếc đầu thiên thần nho nhỏ và chạm khắc các hoạ tiết trang trí không?
Cậu bứt ra khỏi các suy tư của mình bước vào xưởng của thầy. Cậu đi vào
nhẹ nhàng, kín đáo, đứng bên cửa cho đến Niklaus nhận biết cậu có mặt.
Ông bảo:
- Goldmund, gì đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.