NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 172

biết gì cả và chẳng nhận thấy gì cả, không hề có chi nói lên với họ điều
gì.Chẳng mấy hệ trọng việc một con vật khốn khổ chết tươi dưới con mắt
họ, họ không thấy gì hết, không có chi khiến họ động lòng. Tất cả, họ đều
vui vẻ, hoặc bận bịu công việc, làm ra vẻ quan trọng, họ gấp gáp, la hét,
cười đùa, hoặc tỏ ra cực nhọc. Những người này trước mặt những người
kia, gây ra mất trật tự, giễu cợt đánh nhau vì vài đồng tiền. Và tất cả cho
rằng mọi việc đều chạy đều, trật tự được bảo đảm đâu ra đó; và tất cả đều
cảm thấy tự bằng lòng và bằng lòng đối với thiên hạ.
Ôi! Bản thân cậu chắc hẳn cũng có mặt trong số họ cảm thấy vui giữa đám
người ấy, chạy theo các cô con gái, vừa ăn vừa cười và không thấy cấn cái
trước những con cá rán. Và luôn luôn, bỗng nhiên và như thể bởi ma thuật,
cậu mất đi tính cách vui vẻ và bình tĩnh ấy; luôn luôn cậu thoát ra khỏi
những sai lạc với cả cái thứ mỡ sánh ấy, với thái độ tự bằng lòng bản thân
mình. Cậu thôi ra vẻ quan trọng, từ bỏ trạng thái bình tâm lười biếng, chính
điều đó ném cậu vào cảnh cô đơn, trong các cơn mộng trống rỗng, trong
cuộc sống lang thang, trong việc suy ngẫm các vấn đề mà không thể dò
thấu về sự đau khổ, về cái chết, về tính kiêu căng trong mọi hành động của
chúng ta, đưa cậu đến nhìn chằm chằm xuống vực thẳm. Đôi khi, trong lúc
cậu say sưa chiêm ngưỡng trong nỗi tuyệt vọng cái thế giới điên rồ và
hoảng sợ ấy, một niềm vui bỗng nhiên nở hoa: một đam mê mãnh liệt về
tình yêu, thích thú hát lên một ca khúc đẹp hoặc vẽ, hoặc nữa trong khi hít
hà một đoá hoa, chơi đùa với một con mèo, sự hài hoà ấu thơ với cuộc sống
lại được tái lập. Bây giờ đây nữa, và ngày mai, sự hoà hợp ấy trở lại, thế
giới lại sẽ tốt đẹp, tuyệt vời. Cho đến giờ khắc xuất hiện nỗi buồn, sự trầm
ngâm vô bổ, niềm yêu dấu xót xa, tuyệt vọng, đối với những con cá đang
hấp hối và những đoá hoa đang tàn, cảm giác gớm ghiếc cuộc sống thờ ơ,
gớm ghiếc tính dửng dưng, sự nhớp nhúa tệ hại của những con người cứ
giương to đôi mắt mà chẳng thấy gì cả. Vào những lúc như vậy, cậu không
sao ngăn được mình với một tính tò mò xót xa và tim thắt lại, nghĩ đến
Victor, anh bạn đi hoang mà trước đây cậu đã cắm con dao vào các kẽ
xương sườn và bỏ mặc gã túa máu trên các cành cây lãnh đạm. Và cậu buộc
phải ngẫm nghĩ, tự hỏi mình xem anh bạn Victor đồng hành ấy có thể sẽ ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.