NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 173

sao, nếu như bị lũ thú rừng hoàn toàn xé nát, liệu từ hình hài anh ta có còn
lại chút gì? Ừ, các đốt xương chắc hẳn còn đó với mấy mớ tóc. Những đốt
xương nào? Sẽ xảy ra chuyện gì? Cần phải trải qua bao nhiêu thời gian, cần
phải đến hàng chục năm hoặc chỉ vài năm thôi chúng sẽ mất đi cả hình
dạng và trở lại thành bụi bặm?
Giờ đây trong khi con tim tràn ngập nỗi âu lo và niềm căm ghét chua chát
đối với thiên hạ và bản thân mình, cậu trắc ẩn nhìn những con cá và gớm
ghiếc trông theo những con người đang ở chợ, cậu buộc phải nghĩ đến
Victor. Có thể người ta đã tìm thấy anh ta và đã chôn cất? Và giá mà được
như vậy, liệu da thịt nay đã rời xương chưa? Tất cả đều đã thối rữa? Lũ
giun đã ăn hết chăng? Và từ cuộc đời của Victor với những chuyện phiêu
lưu và chơi ngông cùng những lời giễu cợt và các trò hề kỳ cục, liệu còn lại
gì? ngoài một số kỷ niệm lờ mờ mà kẻ đã giết hại y còn nhớ về y, liệu có
còn sót lại bất cứ những gì từ số phận con người dù sao vốn không thuộc số
những kẻ tầm thường nhất? Có còn chăng một Victor trong mộng của
những phụ nữ mà trước đây y đã yêu? Than ôi! Chắc hẳn tất cả đều đã hết,
đã qua rồi. Và đó là số phận của mọi người và mọi sự vật: một đóa hoa nở
trong một chốc rồi tàn và liền biến mất; sau đó tuyết vùi tất cả. Vào mùa
xuân nào khi bản thân cậu, cách đây mấy năm đã đến thành phố này tràn
đầy khát vọng cháy bỏng đối với nghệ thuật và niềm tôn kính sâu sắc và
phập phồng đối với thầy Niklaus? Của thầy có còn lại gì chăng? Chẳng có
gì, không hơn gì hình hài của kẻ vô lại và khốn khổ Victor ấy. Giá có ai bấy
giờ nói với cậu là đến một ngày nào đó Niklaus sẽ thừa nhận cậu như
ngang hàng với mình và yêu cầu phường hội cấp cho cậu chiếc giấy chứng
chỉ bậc thầy, cậu sẽ tưởng nắm trong tay cả niềm hạnh phúc của thiên hạ.
Mà đó chẳng qua chỉ như một đóa hoa đã héo tàn.
Trong khi ngẫm nghĩ như vậy, Goldmund bỗng thấy thoáng qua ảo ảnh: Nó
chỉ kéo dài chốc lát như một ánh chớp rồi tan biến: Cậu nhìn thấy khuôn
mặt của Mẹ, nghiêng mình trên vực thẳm cuộc sống với nụ cười mỉm xa
xôi xinh đẹp vừa gớm ghiếc; cậu thấy Mẹ mỉm cười với các cuộc sanh đẻ
với những đám người chết, với hoa, với cá mùa thu bay tản mác trong một
tiếng thì thầm, mỉm cười với nghệ thuật, mỉm cười với sự thối rữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.