NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 178

Goldmund lại tiếp tục suy ngẫm: “Cái mình yêu là sự bí ẩn, mình lần theo
vết của nó, nhiều bận mình thấy nó lóe lên với tư cách nghệ sĩ, một ngày
nào đó mình sẽ có khả năng, mình sẽ biểu hiện nó và đưa nó đến chỗ trẻ
bộc lộ. Đó là khuôn mặt của Bà mẹ các sự vật trong công việc vĩ đại. Bà
sanh con, điều bí ẩn của Bà không nhằm vào chi tiết này hoặc chi tiết nọ,
vẻ đầy đặn hoặc gầy gò của các hình thù, tính thô kệch hay lịch sự, sức
mạnh hay sự duyên dáng! Nó nhằm vào điều mà các mâu thuẫn tột cùng
của thế gian vốn không có cách nào khác hòa hợp được, đã đóng dấu ấn
bình an trên khuôn mặt ấy và chúng sống ở đấy: sự ra đời và cái chết, lòng
tốt và tính độc ác, sự sinh sôi nảy nở và sự hủy hoại. Nếu mình chỉ tưởng
tượng khuôn mặt ấy, nếu nó chỉ là một trò đùa của trí óc mình hoặc một
nguyện vọng khát khao của người nghệ sĩ, sẽ không có gì tồi tệ lắm khi nó
không được thực hiện; mình sẽ biết cái khuyết tật của nó và mình sẽ quên
đi. Nhưng Bà Mẹ các sự vật không phải là một điều tưởng tượng; mình đâu
có tưởng tượng ra Bà, mình đã nhìn thấy Bà. Bà sống trong bản thân mình,
Bà luôn có mặt trên con đường của mình. Lần đầu tiên mình đã ngờ vực sự
tồn tại của Bà khi mình cầm cây đèn con chiếu sáng trên đầu giường một
phụ nữ nông thôn đang trở dạ. Chính bấy giờ khuôn mặt ấy bắt đầu sống ở
mình: Nó thường ở xa xôi và mình mất tăm nó đã lâu nhưng bỗng nhiên
ánh long lanh của nó hôm nay lại lướt qua.
Gương mặt của mẹ mình, cái mà trước đây mình có được và là thân thiết
nhất đã hoàn toàn biến đổi thành một hình ảnh mới, nó tồn tại trong đó như
thể nhân một quả anh đào”.
Nay cậu ý thức được tình thế hiện tại của mình và nỗi lo cần phải có một
quyết định. Cũng như trước đây vào lúc cậu chia tay Narcisse và rời tu viện
lao vào con đường có tính quyết định: Con đường dẫn đến với Mẹ. Có lẽ
một ngày kia Bà sẽ trở thành đối với mọi người một ảo ảnh có hình thù một
tác phẩm của các bàn tay Bà. Có lẽ mục đích, ý nghĩa ẩn giấu trong cuộc
sống của Bà nằm ở đó. Có lẽ thế, cậu không biết. Nhưng có một điều cậu
biết: Đi theo Mẹ, đi đến với Mẹ, để Mẹ lôi cuốn theo và mời gọi, thế là tốt,
đó là cuộc sống. Có thể cậu sẽ không bao giờ tạo được cho hình ảnh của
Mẹ những đường nét rõ ràng, có thể nó vẫn luôn tồn tại trong mộng trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.