NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 210

quang cảnh ấy; cả thiên hạ dường như rung động và bị đầu độc. Người ta
bảo với nhau đâu còn nữa mảnh đất của niềm vui, của sự vô tội cũng như
tình yêu. Cậu thường chạy bám theo các lễ hội ăn chơi buông thả của
những kẻ ham sống. Đâu đâu cũng âm vang tiếng vĩ cầm của thần chết. Cậu
sớm nhận ra điệu nhạc của mình, thường tham dự các bữa tiệc tùng của
những con người tuyệt vọng, chơi đàn luých hoặc khiêu vũ ở đó dưới ánh
sáng các ngọn đuốc, trải qua những đêm ấy bừng bừng lên cơn sốt.
Cậu không biết sợ. Có một lần, vào một đêm đông, dưới các cây lãnh sam,
nếm mùi vị lo âu của cái chết, khi Victor bóp cổ cậu với các ngón tay của
hắn, rồi nữa trong giá tuyết và tình trạng đói ăn trải qua bao ngày đi đường
vất vả. Đó là một cái chết mà chống lại nó, người ta có thể đấu tranh và đặt
mình vào thế tự vệ, và cậu đã tự vệ, bàn tay và bàn chân run rẩy, bụng trống
rỗng, các chi kiệt quệ, cậu đã tự vệ và đã thắng, thoát hiểm. Nhưng với nạn
dịch hạch khốn đốn này, không thể đấu tranh được, người ta chỉ có thể chờ
cho nó hết cơn giận dữ, người ta chỉ có thể chịu đựng, và từ lâu Goldmund
đã chịu đựng. Cậu không sợ; dường như cuộc sống đối với cậu không còn
có giá nữa từ khi cậu bỏ lại Lene trong chiếc lều bốc cháy, từ khi ngày này
qua ngày khác cậu bước tới trên vùng đất đang bị cái chết tàn phá. Nhưng
cậu được thúc đẩy bởi sự hiếu kỳ mông lung vốn giữ cậu trong trạng thái
tỉnh táo: Cậu không mệt mỏi nhìn Tử Thần phạt lưỡi hái giết người, nghe
khúc hát cám cảnh phù du. Không lẩn trốn bao giờ, với đôi mắt mở to, cậu
luôn luôn mang nặng niềm say mê góp mặt và đi trên con đường qua địa
ngục. Cậu ăn bánh mì mốc trong các ngôi nhà đã vắng bớt người, hát và
nốc cạn các cốc rượu vang ở các bữa tiệc của bọn điên rồ, đưa tay ra hái
cành hoa chóng tàn không còn đem lại thú vị, đưa mắt đăm đăm nhìn vào
các con mắt đăm đăm và say sưa của phụ nữ, đăm đăm nhìn vào các con
mắt đăm đăm và ngu ngốc của bọn say rượu, đăm đăm nhìn vào các con
mắt tàn lụi của những người sắp chết, thích thú với niềm thất vọng đang lên
cơn sốt của phụ nữ, giúp bón một thìa cháo để thắng cái chết, bỏ ra hai
đồng tiền giúp lấp đất lên cảnh lõa lồ của các tử thi. Cuộc sống sinh ra ủ ê
và hoang dã, cái chết thét lên khúc hát của nó, Goldmund cứ nghe, đôi vành
tai mở rộng với một niềm say sưa ngấu nghiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.