NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 216

nhưng hơi quá trang trọng, có phần cứng nhắc và mang tính gia trưởng.
Tiếp sau đó, bước qua khỏi thời kỳ đầu có ý nghĩa to lớn của mình, cậu say
mê pho tượng Đức Mẹ Đồng Trinh dịu hiền và u buồn của thầy Niklaus thì
nay cậu nhận thấy các bộ mặt bằng đá hoa mỹ của các nghệ sĩ già xứ
Franconie quá nặng nề, đông cứng và xa xôi, ở một khoảng cách quá xa.
Cậu đánh giá các pho tượng kiểu ấy thấp, và nhận thấy trong phong cách
của thầy Niklaus một nghệ thuật sống động và gần gũi hơn, dễ gây xúc
động hơn nhiều: Nay trở về từ cuộc hành hương thứ hai, trải qua một thế
giới đã cho cậu nhiều cách nhìn và in trong tâm hồn cậu những vết sẹo
nóng bỏng cùng với các dấu ấn của bao cuộc phiêu lưu và từng trải, trong
cơn khát xót xa được tĩnh tâm và có những sáng tạo mới, các hình ảnh cổ
kính và khắc khổ ấy bỗng làm cho cậu xúc cảm với một sức mạnh không
sao cưỡng lại được. Cậu trầm tư trước các pho tượng đáng tôn quí ấy, từ đó
trung tâm của môt thời đại lâu rồi đã qua vẫn tiếp tục vang vọng, và ở đó
các nỗi lo âu và niềm hứng khởi của các thế hệ xa xưa đã mất dạng, đông
cứng trong đá vẫn còn lưu mãi sau bao thế kỷ chống chọi với tính bất ổn
định của số phận con người. Nơi con tim cậu trở nên hoang dã, cảm nhận
về một sự tôn trọng được đánh thức dậy trong một rung động nhún nhường,
đồng thời với nỗi gớm ghiếc về cuộc đời mình đã bị hoài phí và suy mòn.
Cậu quyết làm những gì mà trải qua một thời gian không cùng cậu đã
không làm cậu tìm một phòng nghe xưng tội để thú nhận các lỗi lầm của
mình và tự nhận lấy các hình phạt.
Trong nhà thờ có nhiều phòng nghe xưng tội nhưng không có một vị linh
mục nào; họ đều đã chết hoặc đang nằm bệnh viện, hoặc nữa đã lẩn trốn vì
sợ lây bệnh. Nhà thờ hoang vắng, các bước chân đi dội vang dưới các mái
vòm. Cậu quì gối ở một phòng nghe xưng tội trống không, nhắm nghiền
mắt và lẩm nhẩm trong miệng qua tấm lưới: “Chúa tôi! Con ra nông nỗi
này! Nay con trở về từ một thế giới đã biến con thành một kẻ vô dụng và
độc ác. Con đã hoài phí những năm tuổi trẻ của con như một kẻ hư đốn,
những gì còn lại với con quả là chẳng được mấy. Con đã giết người, lấy
cắp, phạm tội thông dâm, con đã sống vô tích sự và ăn bánh mì cướp của
những người khác. Chúa tôi! Tại sao Người tạo ra chúng con như vậy, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.