NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 222

Đi chầm chậm, cậu trở lại chỗ hàng lan can bên bờ sông, ngồi tựa vào chỗ
cũ, nhìn xuống dòng nước. Mặt trời đã lặn, một luồng gió lạnh thổi từ dưới
sông lên, kè đá nơi cậu ngồi cũng lạnh.
Hàng kè lại rơi vào yên lặng; nước chảy qua các chân cầu ì ầm, dòng sông
sâu u tối không còn lóe lên nữa các ánh phản chiếu vàng chói. “Ôi! - cậu tự
nhủ - giá như ta rời khỏi hàng lan can và biến mất dưới dòng sông!”
Cái chết lại lởn vởn. Một giờ đồng hồ trôi qua; hoàng hôn buông xuống.
Lúc này, cậu có thể khóc. Cau ngồi đó, những giọt nước mắt nóng ấm ứa
tràn, rơi xuống bàn tay và đầu gối cậu. Cậu khóc cái chết của thầy, vẻ đẹp
mai một của Lisbeth cậu khóc cho Lene, Robert và cô gái Do thái, cậu khóc
cho tuổi trẻ của mình đã mất, đã hoài phí.
Đã khuya, cậu ghé vào một quán ăn, nơi trước đây cậu thường chè chén với
bè bạn. Bà chủ quán nhận ra cậu. Theo yêu cầu, bà ta dọn cho cậu một suất
bánh mì và có lòng mời cậu một cốc vang. Bánh mì cũng như rượu vang,
cậu không nuốt trôi. Cậu ngủ qua đêm trên một chiếc ghế dài ở quán ăn.
Sáng ra, bà chủ quán đánh thức cậu dậy. Cậu cảm ơn rồi ra đi, vừa đi vừa
nhai mẩu bánh mì.
Cậu đi về phía chợ cá, nơi trước đây cậu có thuê một căn phòng làm chỗ tá
túc. Gần bồn nước, mấy người bán cá bày hàng tươi sống của họ. Cậu nhìn
những con vật xinh đẹp bơi trong các thùng nước. Trước đây cậu thường
quan sát như thế, trong tâm tư cậu thường nẩy sinh chút lòng trắc ẩn đối với
chúng và đâm ra nổi giận với những người bán cá và khách hàng. Cau nhớ
lại trước đây mình đã dạo chơi ở đây, ngắm nhìn và thương tình các chú cá
mà cảm thấy buồn. Từ ấy, bao ngày đã trôi qua, biết bao nước cũng đã tuôn
chảy trong lòng sông. Cậu rất rầu lòng, cậu vẫn còn nhớ điều đó, nhưng vì
đâu mà buồn thì cậu không biết. Cứ thế các cảm giác u sầu đau đớn, thất
vọng, vui vẻ diễu qua; chúng nhạt đi tái xám, mất dần chiều sâu và ảnh
hưởng, rồi cuối cùng một ngày kia đến, cậu không tìm thấy lại được nữa
những gì trước đây ai đã làm cho cậu bao đau khổ. Các nỗi đau cũng vậy,
như những chiếc lá lìa cành và héo đi. Nỗi đau hôm nay của cậu cũng sẽ
tàn héo sao? Phải chăng có ngày rồi nỗi xót xa của cậu vì thầy đã qua đời,
ra đi vẫn tức giận cậu sẽ trở nên vô bổ? Phải chăng không còn một nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.