NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 241

với ý nghĩ ấy và để cho nó thấm vào gan ruột. Quả thật không thể khác. Có
bao nhiêu việc, bao nhiêu người mà nay cậu bị tách biệt, và không thể chia
tay. Những giờ còn lại đêm nay, cậu được trao cho chừng ấy để thanh toán
nốt.
Cậu cần phải từ biệt người đẹp Agnès: Không còn trông thấy nữa bóng
dáng cao ráo, mái tóc lấp lánh ánh mặt trời, đôi mắt xanh lạnh lùng của
nàng, cung cách nàng lẩn tránh, run run và kiêu sa; không bao giờ còn được
gần gũi, âu yếm nữa, làn da đầy hương sắc ấy. Vĩnh biệt cặp mắt xanh!
Vĩnh biệt cái miệng ướt và phập phồng! Vậy mà cậu còn mong hôn nàng
nhiều bận nữa! Mới chiều nay trên các ngọn đồi, trong ánh nắng muộn cuối
mùa, cậu đã nghĩ đến nàng rất nhiều, cậu đã là của nàng và yêu thích nàng
bao nhiêu! Nhưng còn phải từ biệt các ngọn đồi, mặt trời, bầu trời xanh và
các áng mây trắng, cây cỏ và các khu rừng, cuộc sống nay đây mai đó, sự
nối tiếp ngày lại ngày, mùa này sang mùa khác. Thổn thức, cậu buông xuôi
theo làn sóng tuyệt vọng ấy; nước mắt giàn giụa, cậu để cho nỗi đau mênh
mông của mình hành hạ. “Các thung lũng, các ngọn núi rợp bóng, các dòng
suối bên bìa rừng cây tống quán sủi, các cô gái, các đêm đứng trên cầu dưới
ánh trăng, những cảnh quan tươi đẹp và hớn hở ở đó đây trên trần thế, làm
sao, làm sao ta có thể rời bỏ được!” Trong các ý nghĩ ấy, rã rời, cậu khóc
như một đức trẻ không sao có thể dỗ dành được. Và từ cõi lòng khốn quẫn
cùng cực, một hơi thở, một lời than vãn bật ra: “Ôi mẹ, mẹ ơi!”.
Bởi câu nói lên lời thần diệu ấy, một ảo ảnh đáp lại với cậu từ nơi sâu thẳm
của ký ức cậu, gương mặt của Mẹ. Không phải là bóng dáng từ các tư duy
và mộng mơ nghệ sĩ của cậu, mà chính là diện mạo của thân mẫu cậu, sống
động và thanh tú như cậu chưa thấy lại nữa từ hôm ở tu viện. Với mẹ, cậu
gởi gắm lời than vãn; trước mặt mẹ, cậu để nước mắt chảy tràn từ nỗi đau
không sao chịu được bởi đang đối diện với cái chết không thể tránh khỏi;
cậu phó thác mình cho mẹ; và cậu dâng hiến mẹ rừng cây, mặt trời, đôi
mắt, hai tay, cả hình hài và mạng sống của cậu. Tất cả, cậu đặt vào lòng hai
bàn tay mẹ.
Trong suối lệ ấy, cậu ngủ thiếp đi. Giấc ngủ và trạng thái kiệt sức tiếp nhận
cậu trong những cánh tay âu yếm. Một giờ, hai giờ trôi qua, cậu ngủ, bứt ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.