NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 88

- Em phải đi thôi - Nàng nói, buồn và lúng túng - Em không muốn đánh
thức anh dậy.
- Em thấy đó, anh đã tỉnh ngủ. Chúng ta phải đi rồi sao? Có phải chúng ta
không nhỉ?
- Phần em, vâng - Lise đáp - Nhưng anh, anh ở tu viện.
- Chỗ của anh không còn ở tu viện nữa. Anh cũng như em, chỉ một thân
mình.
Anh không có mục đích trong cuộc sống. Đương nhiên anh đi với em.
Nàng quay mắt nhìn phía khác.
- Goldmund, anh không thể đến với em. Em phải trở về lại với ông chồng
của em. Hắn sẽ đánh em vì đã ngủ đêm ở ngoài. Em sẽ bảo là em lạc
đường. Nhưng tất nhiên hắn không tin đâu.
Bấy giờ, Goldmund nghĩ rằng Narcisse đã nói trước với mình điều ấy. Và
lời tiên tri đã khớp với sự thực.
Cậu đứng lên và chìa tay với cô bạn
- Anh nhầm. Anh cứ tưởng hai chúng ta còn cùng ở với nhau. Nhưng có
phải quả thực em muốn để cho anh nằm ngủ và trốn đi, không một lời từ
biệt?
- Ôi! Em sợ anh sẽ giận và có thể đánh em. Mặc cho ông chồng em đánh
đập em, đó là khuôn phép. Nhưng em không muốn phải đòn từ bàn tay anh.
Cậu nắm tay cô bạn.
- Lise, anh không đánh em, bây giờ và không bao giờ. Em có muốn đi theo
anh thay vì ở với chồng em, cứ để hắn đánh em?
Nàng liền giật bàn tay ra.
- Không, không, không đâu! - Nàng thét, hoà trong nước mắt.
Bởi nhận thấy rõ lòng cô gái muốn rời khỏi mình, và muốn thú nhận các
đòn đau của chồng hơn là các lời dịu ngọt của mình, cậu buông bàn tay cô
ra. Nàng khóc tấm tức. Nàng bỏ chạy. Nàng thoát thân, hai bàn tay ôm lấy
khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cậu không nói gì và đưa mắt trông theo cô
gái. Cậu xót thương nhìn cô băng qua đồng cỏ đã thu hoạch, theo tiếng gọi
và dưới tác động của một sức mạnh nào đó, một sức mạnh cậu chưa hề biết
nhưng thấy cần quan tâm lo lắng. Cậu xót thương cô gái và cũng có phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.