NARCISSE VÀ GOLDMUND - Trang 97

gấp? Chồng em có đánh em không? Liệu em có còn nhớ đến mình không?
Em tìm được một người yêu mới như mình hôm nay tìm được một phụ nữ
mới? Các sự việc xảy ra sao chóng quá! Ở đâu đâu hạnh phúc cũng có trên
đường mình đi, tươi đẹp, ấm áp bao nhiêu, và phôi pha đến kỳ lạ! Đây là
một tội lỗi, một cuộc ngoại tình, và mới gần đây thôi mình còn cho là thà
chịu chết chứ không phạm lỗi ấy. Nay đã là người phụ nữ thứ hai mình chờ
đợi mà lương tâm mình vẫn câm lặng và yên tĩnh. Dù sao có lẽ nó không
yên tĩnh đâu, nhưng không phải là vì ngoại tình, vì dâm ô mà tâm hồn mình
đôi khi cảm thấy lo lắng, nặng nề. Đây là một điều gì khác mà mình chưa
thể đặt cho nó một cái tên. Là cảm tưởng về một sai lầm không cố phạm
nhưng đã mang theo bản thân vào cuộc sống trần tục. Có lẽ là điều mà
trong thần học gọi là tội lỗi nguyên là?. Có thể phải, cuộc sống mang trong
nó mầm mống của lỗi: Không thế thì làm sao một con người trong sạch và
minh triết như Narcisse lại chịu khổ luyện chuộc tội như một kẻ bị kết án?
Hoặc bản thân ta làm sao có thể giữ ở đâu đó trong các ngóc ngách sâu
thẳm người mình cái cảm giac về sai lầm ấy? Vậy mình không được hưởng
hạnh phúc sao? Mình chẳng trẻ tuổi, khoẻ mạnh, tự do như chim giữa các
tầng không ư? Các cô phụ nữ đừng yêu mình? Không đẹp sao khi mình
cảm thấy mình là người tình, mình có thể trao cho một phụ nữ cũng niềm
lạc thú sâu xa ấy mà mình cảm nhận từ nàng? Mình không được hạnh phúc
trọn vẹn tại sao vậy? Tại sao trong niềm hạnh phúc tuổi trẻ cũng như trong
sự minh triết và trong phẩm hạnh của Narcisse nỗi đau kỳ lạ ấy, niềm lo âu,
lời than phiền ấy về tính chất mong manh của niềm hạnh phúc đôi khi có
thể tuột mất? Tại sao nàng khi mình phải đào bới trong đầu trầm ngâm suy
tư như vậy trong khi vẫn biết rõ mình vốn chưa tưởng là một nhà tu hành?
Dù sao, cuộc sống vẫn đẹp - Goldmund hái một bông hoa tím mảnh mai,
đưa lại gần mắt mình để nhìn trong đài hoa bé nhỏ trong đó có những
đường gân và những bộ phận cực kỳ tinh vi như thể sợi tóc, như thể nơi sâu
kín nhất của người phụ nữ cũng như sâu trong trí não một nhà tư tưởng
ngân vang sự sống và niềm lạc thú.
“Ôi! - cậu lại suy nghĩ, tại sao người ta chẳng biết gì, tuyệt đối không biết?
Tại sao người ta không thể nói chuyện với chiếc hoa ấy? Nhưng hai người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.