NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 119

Tần Ương đoán được hai chữ “bọn họ” chính là ám chỉ ba mẹ của

Thẩm Tấn: “Cô chú cũng tới rồi?”

“Ừm.” Thẩm Tấn gật đầu, nụ cười có chút bất đắc dĩ, “Kêu là chưa

đến trường học bao giờ, nên muốn đến nhìn qua thử xem sao, thiệt tình!”

Khuỷu tay Tần Ương gập lại, nhẹ nhàng đẩy cậu ta một cái: “Vui thì

cứ nói thẳng là vui đi, có ai cười cậu đâu.”

Dưới ánh nhìn cổ vũ của Tần Ương, thật lâu, một nụ cười ngượng

ngùng cũng dần hiện ra trên gương mặt Thẩm Tấn.

………

Thoạt đầu, còn xa lạ với nhau, đám con trai trong phòng cũng không

biết phải làm sao, mạnh ai nấy ngồi vào bàn học của mình, lấy sách ra xem
đi xem lại, chân tay mặc dù tù túng lắm nhưng trường mới lớp mới bạn học
mới, cũng không biết được nơi nào vui vui để mà đi xem, người nào hay
hay để mà bắt chuyện cùng. Buổi trưa, đến giờ ăn, mới mỗi người một câu
rủ nhau lục tục kéo xuống căn-tin, từ đó mới dần dần thân thiết hơn với
nhau.

Bốn người tất cả: một cậu mặc bộ đồng phục bóng rổ rộng thùng

thình, nhìn thế nào cũng ra vẻ như một siêu sao của giải NBA danh giá, ngủ
ở giường bên phải phía trên cùng, là tín đồ lâu năm của dòng nhạc R&B, có
kiểu nói chuyện nghe rất chi là kiểu cách. Thế nên, vào trường mới, quen
bạn mới chưa được bao lâu đã chết luôn cái tên Tiểu Thiên Vương rồi.

Ngược lại, người ở phía giường đối diện của cậu này lại có dáng vẻ

khá là chững chạc điềm đạm, lúc mới vào ký túc xá là kẻ duy nhất trong
bốn cậu con trai biết phụ giúp ba mẹ một tay, sau này vào lớp được mọi
người không những đồng lòng bầu vào vị trí trưởng lớp mà còn nhất trí đặt
cho một biệt danh gọi là “Lão Ban”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.