NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 126

“Người tốt thì được rồi.”

“Tưởng gì——” Biết là Tần Ương chỉ trả lời cho qua chuyện, đám còn

lại cũng than trời một tiếng rồi thôi.

Lão Ban triết lý một cách sâu sắc: “Ở đại học, yêu đương chính là một

môn học chui nhưng bắt buộc và cả tự nguyện đối với bọn sinh viên.”

Đáp lại, Tần Ương chỉ là khách sáo tán thành: “Đúng vậy.”

Cánh tay quàng bên thân người bỗng nhiên dùng lực siết chặt, cơn đau

đột ngột từ nơi thắt lưng truyền đến khiến Tần Ương trong thoáng chốc tỉnh
hẳn cả người.

“Buông ra.” Cậu trở tay đẩy Thẩm Tấn ra, trong lúc vùng vằng qua lại,

thân dưới của hai bên vô tình chạm phải nhau. Tần Ương gần như nín thở,
lập tức nhích sát về phía tường.

Trái lại, Thẩm Tấn chẳng tỏ ra thái độ gì khác thường, trước sau vẫn

cứ một mực sấn lại gần ương bướng ôm lấy Tần Ương, còn sôi nổi tán
chuyện với đám người Lão Ban thêm một trận nữa, sau đó cả phòng mới
dần dần rơi vào giấc ngủ.

Tần Ương nãy giờ vẫn im lặng, thấy cậu ta cũng không có vẻ gì như là

để ý đến chuyện đó, mới len lén thở ra một hơi đầy nhẹ nhõm.

Đến khi sự yên tĩnh phủ đầy lên gian phòng ngủ, nắng sớm cũng đã

theo những khe hở sau rèm vải trắng nhạt nơi cửa sổ mà lẳng lặng len vào
phòng.

Giường đơn trong ký túc xá làm sao so được với chiếc giường đôi

rộng rãi ở nhà, hai cậu con trai nằm cùng nhau, tay chân vừa khít, ngay cả
một khoảng trống để trở người cũng không có. Tần Ương nằm trong tư thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.