NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 153

Đối phương vẫn còn chưa trút xong cơn giận của mình: “Từ chủ nhật

cho đến thứ năm, năm bữa liền có hôm nào tôi không ngủ lại ở chỗ cậu
chứ? Nói sao hả? Bốc phét? Tôi khinh! Cậu coi tôi là cái gì hả? Ngay cả
mấy người trong phim còn chưa chắc nồng nhiệt được như thế? Nói cái gì
mà chưa từng đụng đến vật liệu thì sao có thể xây nên một ngôi nhà hả?!!
Nếu thật có cái sách đó, không cần ông tác giả dạy, chính tôi sẽ tự xử
mình!”

Tàu điện lại ghé trạm thêm lần nữa. Tần Ương xuống xe, vào thang

máy, ra cửa, bên tai bỗng vang lên vài tiếng “tít tít” nho nhỏ.

“Điện thoại của tôi hết pin rồi.”

“Tần Ương!” Giọng Thẩm Tấn càng gấp hơn, như thể muốn xuyên

qua kết nối của không gian ảo mà đến ngay trước mặt cậu, nắm chặt lấy
cậu.

Một tiếng “tít—–” dài bình thản ngân lên, sau đó mọi thứ dần trở nên

im lặng. Trong tay Tần Ương, sắc bạc của chiếc di động ánh lên lấp loáng,
khóe môi cậu con trai cũng nhè nhẹ mỉm cười.

Về đến nhà, vừa đẩy cửa bước vào đã thấy ông chủ nhà họ Tần đang

bận bù đầu bù cổ trong bếp, ngọn lửa màu xanh lá nhảy nhót trên bếp gas,
nồi lẩu sôi ùng ục lan ra mùi thơm khắp cả nhà. Ở phòng khách, mẹ ngồi
xem ti vi, trong phim dường như có một nhân vật hiền lành mệnh khổ bị
cuộc đời vùi dập thì phải. Lúc quay sang Tần Ương, người phụ nữ trung
hậu mẫn cảm ấy vừa chùi nước mắt vừa nói: “Mới nãy Tấn Tấn gọi đến
mấy lần, hình như có việc gì đó kiếm con.”

“Dạ. Cậu ấy cũng gọi di động cho con nữa.” Gọi cả ngày.

Tiếng chuông điện thoại bàn cũng ngay lúc đó mà vang lên một lần

nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.