NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 196

Quay sang ném cho Tần Ương một cái nhìn đầy vẻ khinh thường:

“Coi trọng sĩ diện chứ gì?”

Tần Ương lắc đầu chối biến ngay: “Không phải tôi, là Thẩm Tấn đó

chứ.”

Đường Đường nheo mắt: “Rõ ràng cậu cũng cùng một giuộc với tên

đó thôi.”

Cũng không phải không có việc phiền lòng để phàn nàn. Ở bên khu

trường cũ có một cô giáo mới đảm trách việc chủ quản công tác của bọn
sinh viên. Tính tình vừa cổ hủ vừa khó khăn, ghét nhất là việc chứng kiến
các trò vui chơi hội hè này nọ. Nhóm Đường Đường Tần Ương lúc này đều
đã là cán bộ nòng cốt của hội, vài bản kế hoạch hoạt động liên tiếp đưa lên
đều bị cô ta tùy tiện bác bỏ đi cả. Tâm huyết bỏ ra suốt đêm của cả nhóm
chỉ vì một quyết định ất ơ mà đành uổng phí. Ngay cả cậu con trai tính tính
dễ chịu như Tần Ương cũng còn cảm thấy buồn bực nói chi là mấy người
còn lại.

Thẩm Tấn nghe Tần Ương kể, hình dáng của cô giáo ấy là tóc cháy

vàng, mặt ốm o vàng vọt, vóc dáng gầy tong gầy teo, không khỏi ngạc
nhiên kêu lên: “Đấy không phải là một bà mo hay sao?”

Hai người phá lên cười cùng lúc, thoáng cái, “Bà mo” đã trở thành biệt

danh dành đặt riêng cho cô giáo nọ, hệt như “lão họ Đường kia” dành cho
thầy giáo cứ hay làm khó dễ bài vở của Thẩm Tấn.

Có lần, Thẩm Tấn ra vẻ bí mật nói với Tần Ương: “Tôi nhìn thấy cậu

Tiểu Tống bên khoa các cậu ngồi chung xe với lão họ Đường bên này đấy
nhé.”

Tần Ương tốt bụng sửa lại giúp cậu ta: “Người ta tên là Đường Dật.”

Bên kia vẫn cứ ương bướng kêu lên: “Lão họ Đường khó ưa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.