NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 198

Đầu dây bên kia buông ra một tiếng thở dài, truyền qua ống nghe, đến

tai Tần Ương, chừng như nhìn thấy được cả gương mặt đang buồn rũ ra của
cậu con trai đó.

Cách ngày sau đó lại có kẻ len lén trốn giờ lên lớp buổi trưa, đổi cả

thảy ba chuyến xe để đi đến khu học viện mới. Bước vào hội trường, thấy
phía xa xa trên khán đài là một cậu nam sinh dáng vẻ bừng bừng đang sôi
nổi nói trước micro, từ gương mặt và cả dáng dấp đều tỏa ra một sự nổi bật
cùng thu hút mãnh liệt. Thật không tưởng tượng ra được đó là cái kẻ tối qua
ôm cứng điện thoại điệu bộ hệt như con nít luôn miệng mè nheo gọi mình
“Tần Tần, Tần Tần ơi”.

“Ồ, coi ra chuột sa hũ nếp cũng có chút tài năng đó chứ.” Đường

Đường ham vui đi theo, sau một lúc quan sát đánh giá kẻ trên bục cao thì
quay qua Tần Ương đưa ra nhận xét. “Ở đâu ra bài thuyết trình đó vậy?”

Tần Ương ôm một bên tay, cười nhẹ đáp: “Chính cậu ấy viết đấy.”

Đường Đường nghi ngờ nhìn sang: “Cậu không nhúng tay vào sao?”

“Không có.” Tần Ương ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là giúp sửa

lại từ ngữ thôi.”

Người nọ viết tháu lắm, viết xong nhìn lại, e rằng chỉ mỗi mình cậu ta

là hiểu được mình viết những gì mà thôi, chẳng trách sao giảng viên chấm
bài lại phê rằng không đạt yêu cầu.

“Ầy…” Tiểu thư đứng xem thêm chút nữa, trong lòng âm thầm giáng

Thẩm Tấn xuống thêm ba bậc, vì tội viết lách cẩu thả.

Một trận pháo tay vang lên giòn giã khắp hội trường, bài thuyết trình

cuối cùng cũng đã kết thúc. Từ bục cao, cầm trong tay xấp bài luận chi chít
dấu gấp, Thẩm Tấn chạy vội về phía bên này, mặt không giấu nổi vẻ vui
mừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.