NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 197

Tần Ương thả người rơi vào lòng ghế, tinh quái trêu chọc: “Thẩm Tấn

à, hình như càng ngày cậu càng thân thiết với Đường Đường hơn rồi đó.”

“Đừng có xếp tôi với con nhỏ xí xọn chua ngoa đanh đá đó vào cùng

một chỗ!”

Quả nhiên, chỉ mỗi việc bé xíu ấy thôi đã chọc được cậu ta tức điên

lên rồi, Tần Ương hài lòng không để đâu cho hết.

Bài luận của Thẩm Tấn do không đạt yêu cầu mà phải viết lại một lần

nữa, nhưng vị giảng viên họ Đường kia dường như có ý làm khó, chỉ đích
danh cậu ta phải thuyết trình trước lớp cho cả khoa cùng xem. Thẩm Tấn
hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cuối cùng vẫn chẳng cách nào
thoái thác được, đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho Tần Ương mà oán giận
rủa xả ông thầy: “Lão đáng chết! Ngụy quân tử! Thảo nào đến giờ vẫn chưa
lấy được vợ! Thảo nào ngày thường chẳng có cô nào thèm qua lại với ổng!
Từ Mỹ về rồi muốn làm gì thì làm sao?”

Tần Ương mơ mơ màng màng nghe cậu ta bất mãn kể lể, nhẹ giọng

khuyên can: “Thầy ấy chỉ mới ba mươi mấy tuổi thôi, còn chưa đến bốn
mươi, có lập gia đình hay chưa là quyền tự do của người ta.” Về phần
không được giới nữ hoan nghênh thì… Ừm… Cứ nhìn thầy Tống, con
người mà chỉ cần nhắc đến tên thôi đã đủ khiến cho Đường Đường không
cầm lòng nổi thì khắc rõ. Bỏ đi, hai người này đều là cái gai trong mắt của
tên đó cả, không cần phải châm thêm dầu vào lửa.

Đầu dây bên kia bỗng vang lên một tiếng gọi dài, đầy ý làm nũng:

“Tần Ương…Tần Ương…”

Tần Ương dụi nhẹ mắt, cơn buồn ngủ khiến giọng nói cậu chẳng lớn

hơn một tiếng thì thầm là mấy: “Chuyên ngành khác nhau, tôi không giúp
cậu được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.